Chương 48 Em chỉ là nhớ anh quá thôi!
Chắc chắn Giản Việt không thể đi vào lồng rồi mới bị người ta bắn thuốc mê, vì vậy tìm được hiện trường gây án đầu tiên là vấn đề trọng yếu. La Gia Nam đã tìm hết trong văn phòng của Giản Việt, trừ đống giấy nợ kia thì chẳng có manh mối nào đáng giá.
Camera giám
sát cũng không có nhiều, chỉ được đặt ở cổng chính và kho hàng. Kho thuốc mê
cũng chỉ có một phần thuốc gây mê động vật, đối chiếu với số lượng cũng không
có vấn đề. Phần còn lại theo lời của nhân viên công tác thì được để ở phòng y
tế.
Nhân viên khoa Giám định đã
lấy mẫu vân tay trên từng cây súng gây mê để sau này đối chiếu. La Gia Nam và
Miêu Hồng đi đến phòng y tế để kiểm tra việc sử dụng thuốc mê, Hứa Kiệt và Kiều
Đại Vĩ khám xét những phòng khác trong toà nhà. Sau khi Trần Phi đến, ông đến
phòng an ninh để xem camera giám sát, hai mắt đỏ ngầu.
Trong phòng y tế có hai bác
sĩ thú y, một người họ Cừu, một người họ Bạch. Hôm nay bác sĩ Cừu trực ban. Ông
đã ngoài sáu mươi tuổi, đeo kính cận dày. Trông ông hơi luộm thuộm, trên áo
blouse còn dính một vài đốm máu nâu sẫm, và cằm lún phún râu bạc.
“Khám bệnh cho động vật
không giống khám cho người đâu.” Bác sĩ Cừu khá lớn tuổi nhưng trái tim vẫn còn
‘mơ mộng’. Ông vừa nhìn thấy nữ cảnh sát Miêu Hồng đầy khí phách thì lập tức
rót trà và cứ đi vòng quanh cô. Mặc kệ Miêu Hồng có thích nghe hay không, ông
vẫn nói như súng liên thanh: “Con người biết nói, hỏi cái là biết họ đau chỗ
nào hay không thoải mái chỗ nào. Con vật thì không. Nếu cháu làm nó đau là nó
há mồm cắn cháu một cái.”
Ông vừa nói vừa kéo lên tay
áo bẩn cho Miêu Hồng xem cánh tay đầy sẹo: “Chỗ này bị sói cắn này, suýt chút
nữa là xương cũng ‘đứt’ ra luôn. Bác nói này cô gái, cháu đừng nghĩ động vật nó
không biết tiếng người, cháu cứu nó một lần là nó nhớ cháu cả đời.”
“Dạ đúng ạ. Hồi nhỏ cháu
từng cứu một con chó hoang, sau đó mỗi ngày nó đều đưa đón cháu đi học.” Miêu
Hồng khách sáo trả lời. Tuy bác sĩ Cừu hơi xởi lởi quá mức nhưng người này dù
sao cũng là ‘trưởng bối.’
“Này, đôi khi loài vật này
còn có lòng biết ơn hơn cả con người.” Bác sĩ Cừu chắp tay gật đầu. “Hồi trước
giám đốc Giản nghèo lắm, học chưa hết cấp ba đã đi làm tài xế cho cha vợ rồi.
Có lần nó bị tai nạn giao thông, hai khúc xương cột sống bị ép ra ngoài suýt
liệt luôn. Nhưng ông già vợ cũng tốt bụng, còn nhờ một bác sĩ ở nước ngoài về
chữa trị, sau này khỏe lại thì cưới vợ. Một bước lên mây luôn đó. Sau đó tự
nhiên nó lại mở nhà máy và đầu tư, tiền kiếm được thì nhiều nhưng lòng thì đã cạn.
Vợ nó đâm đơn ly hôn rồi ra nước ngoài, nhưng vợ nó không giận nó đâu nhé.
Nhưng năm ngoái ấy hả, nó đầu tư hàng trăm triệu để xây công viên dã sinh rồi
đưa người tình nhỏ bé của mình vào làm quản lí luôn đấy. Mà con nhỏ đó có biết
làm cái gì đâu, chỉ biết lắc ngực rồi hô to gọi nhỏ thôi.”
Miêu Hồng quay mặt đi, cắn
môi nhịn cười.
“Bác sĩ Cừu, bác ghi chép
chuyện phiếm tỉ mỉ ghê.” La Gia Nam cười toe toét: “Hình như bác biết giám đốc
Giản từ sớm rồi ạ?”
“Thằng nhóc đó ở cùng làng
với tôi. Lúc trẻ tôi cũng là bác sĩ thú y.” Bác sĩ Cừu ngậm một điếu thuốc rồi
đưa qua cho La Gia Nam một điếu. Thuốc của bác sĩ Cừu hơi nặng đô, khiến La Gia
Nam ho sặc sụa như thể mình đang hút lá thuốc chứ không phải điếu thuốc…
Bác sĩ Cừu vỗ vai La Gia Nam
rồi nói tiếp: “Công viên dã sinh này được xây dựng trên làng chúng tôi ngày xưa
đấy. Nó vung tay cấp mấy cái nhà lầu nhỏ nhỏ cho dân làng dựa trên diện tích
đất canh tác của họ. Những người trong làng ai mà không bị liệt là thì đều đến
đây làm việc.”
“Người bị Giản Việt đuổi
việc cũng là người trong làng sao?” Miêu Hồng hỏi.
“Cẩu Đản ấy à, đứa nhỏ đó
lưu lạc đến làng tôi rồi được mọi người cùng nhau nuôi lớn. Từ nhỏ nó đã quen
trộm gà bắt chó rồi.” Đôi mắt bác sĩ Cừu bị khói hun đến híp lại, ông thở dài.
“Nó khoảng hai mươi tuổi đầu mà không có nhà, nghèo đến mức không lấy được vợ.
Dân làng thấy nó du thủ du thực như vậy cũng không ổn nên cấp cho nó ba sào đất
để trồng cây rồi trả tiền công theo tháng. Với lại Nhà nước cũng có chỉ thị
phong toả rừng để trồng cây đấy. Nhưng nó cũng chẳng chăm chỉ gì. Nó trồng cây
xuống rồi bỏ lên núi tìm của ngon vật lạ. Chờ tới lúc nó xuống núi thì cây đã
chết hết trơn. Trưởng làng tức chết luôn.”
“Vậy có khi nào cậu ấy…” La
Gia Nam nhìn sang Miêu Hồng, sau khi được cô xác nhận thì hỏi tiếp: “Căm thù
Giản Việt tới mức muốn giết ông ấy không?”
Trước khi bắt được nghi phạm
thì tất cả các manh mối đều đáng để lần theo.
Bác sĩ Cừu suy nghĩ một chút
rồi lắc đầu: “Không đến nỗi đó đâu. Ánh mắt của đứa nhóc Cẩu Đản trông hơi hung
ác nhưng bản chất nó không xấu. Cái tính hay lợi dụng người khác của nó cũng là
do cha do mẹ nó không dạy. Chứ còn giết người thì nó chẳng có gan đâu.”
“Bác có biết cậu ta đã đi
đâu sau khi bị sa thải không?”
“Tôi nghe nói rằng nó đi làm
thợ xây ở cái hồ chứa nước ở Hàn Gia Trang.”
“Cẩu Đản tên thật là gì?”
“Giản Quần. Tên này do Bí
thư chi bộ cũ đặt cho đó. Họ ‘Giản’ rất phổ biến ở làng chúng tôi.”
“Được rồi, cám ơn.” La Gia
Nam liếc nhìn lọ thuốc trên giá có nhãn màu vàng rất nổi bật. Hắn cầm lên xem
nhưng tất cả đều được ghi bằng tiếng nước ngoài, hỏi: “Thuốc này dùng để làm
gì?
Bác sĩ Cừu rũ lông mày, khóe
miệng cong xuống.
“Thuốc giúp động vật vui vẻ
yên bình mà ‘nhắm mắt.’”
————————
Hứa Kiệt và Kiều Đại Vĩ tìm
thấy một ống tiêm phóng thuốc mê trong một phòng trống. Họ lập tức gọi đồng
nghiệp bên giám định đến để kiểm tra mọi ngóc ngách trong căn phòng này. Miêu
Hồng, La Gia Nam báo với Trần Phi một tiếng rồi chạy thẳng đến Hàn Gia Trang để
tìm chứng cứ ngoại phạm của Giản Quần.
Miêu Hồng lái xe, La Gia Nam
thì cúi đầu nhắn tin suốt. Miêu Hồng quay sang nhìn hắn rồi trêu: “Ái chà, mới
tách ra có tí mà chịu hết nổi rồi sao?”
Lông mày La Gia Nam nhíu
lại. Hắn cười nói: “Sư phụ, đồ đệ của người mới kết hôn đó. Đừng nói tách ra
một tí, con đi toilet cũng muốn dính người ta luôn.”
“Nói không biết ngượng mồm.”
“Sư phụ đây là ghen tị với
con chứ gì.” La Gia Nam nói xong thì chợt thấy bàn tay Miêu Hồng giơ lên, hắn
rụt cổ lại: “Mà này sư phụ, nghiêm túc mà nói thì Đại Vĩ theo đuổi người lâu
như vậy, tốt xấu gì sư phụ cũng nên cho người ta một cái đáp án chứ?”
Miêu Hồng cuối cũng vẫn tát
vào mặt hắn, nói: “La Gia Nam, cậu đi được mấy bước, mới dừng lại một chút thì
đi làm mai cho người ta à?”
“Dừng ạ? Đây là những bước
đi đầu tiên trong một hành trình dài đấy nhé.” La Gia Nam lắc điện thoại. Hắn
gửi cũng ít nhất hai mươi tin nhắn hỏi han ân cần còn Kỳ Minh chỉ trả lời lại
một tin [Anh đang viết lách. Đừng có cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.] Lạnh
nhạt ghê, so với đêm qua còn tưởng là hai người khác nhau.
Tối phải làm tiếp, làm cho
phục luôn mới được. La Gia Nam nghĩ.
“Đại Vĩ là một chàng trai
tốt, nhưng tôi sẽ kìm chân cậu ấy lại.” Miêu Hồng nói.
La Gia Nam xì một hơi: “Sư
phụ, không có đâu. Kiều Đại Vĩ mà cưới được sư phụ thì chắc kiếp trước ổng phải
cứu cả trái đất rồi.”
“Cậu đọc nhiều truyện tranh
quá rồi đó!” Miêu Hồng lại gõ đầu La Gia Nam. “Tôi thế nào cậu còn không biết.
Lúc làm việc đã khó tính, về đến nhà còn khó hơn, đừng nói tới chồng, tôi nghĩ
cha mẹ chồng cũng bị tức chết.”
“Đâu, nhưng Đại Vĩ mồ côi
cha mẹ mà. Thời này cho dù cha mẹ mới mất thì cũng được xem là người đàn ông
độc thân hoàng kim đó.”
“Chính vì cậu ấy mồ côi cha
mẹ nên mới cần một người vợ có thể chăm sóc tốt cho cậu ấy. Như vậy mới có cảm
giác gia đình êm ấm.”
La Gia Nam há miệng nhưng
không phát ra âm thanh. Kỳ Minh tám tuổi đã mất cả cha mẹ, tuy được nhận nuôi
nhưng cũng được xem là trẻ mồ côi. Vậy thì chả trách bình thường anh lạnh nhạt
như vậy, chắc hẳn là từ nhỏ ở nhà cha nuôi nên đã quen làm gì cũng phải cẩn
thận rồi. Nghĩ đến đây, La Gia Nam lại nhắn cho Kỳ Minh thêm một tin.
[Xin lỗi anh vì em lỡ làm
phiền anh. Không có gì đâu, em chỉ nhớ anh quá thôi. Anh chờ em về nha.]
Kỳ Minh đang làm mẫu số liệu
thống kê cho luận văn thì điện thoại lại rung lên cắt ngang dòng suy nghĩ của
anh. Anh không khỏi cảm thấy bực mình, định gọi La Gia Nam lại để mắng thì nhìn
thấy tin nhắn của đối phương gửi đến. Trái tim đang giận phừng phừng của anh
lại mềm xèo.
Anh dựa lưng vào ghế, nhập
tin nhắn rồi nhấn gửi.
[Trẫm biết rồi.]
————————
Giản Quần nhìn phù hiệu cảnh
sát sáng choang trong tay La Gia Nam, ban đầu gã cho rằng việc buôn bán vật
liệu ở công trường bị phát hiện. Bắp chân gã hơi rục rịch. Trước đây thường
trộm gà bắt chó thì cũng là con nít đùa dai thôi, nhưng lần này gã bán hàng tấn
thép cũ từ hồ chứa nước, lúc trực đêm còn bí mật nhờ người nhận bốc vác, tổng
giá trị chắc chắn vượt tiêu chuẩn để thành lập vụ án.
La Gia Nam thấy trong mắt gã
toàn là mưu mô quỷ kế, hắn liếc mắt ra hiệu cho Miêu Hồng. Hai người một trước
một sau chặn gã lạ, hỏi: “Giản Quần đúng không? Chúng tôi có chuyện muốn hỏi
cậu.”
Giản Quần muốn chạy, nhưng
trước mặt là La Gia Nam, sau lưng là Miêu Hồng, xung quanh thì toàn là nước.
Trừ khi gã phi thân xuống hồ chứa nước, còn không thì chẳng có đường mà chạy.
Mồ hôi lạnh túa ra dọc theo trán của gã.
“Mấy ngày nay cậu đều ở công
trường sao?” La Gia Nam lấy bút ra doạ Giản Quần nhảy dựng lên. Gã tưởng cảnh
sát này muốn rút súng ra.
“Vâng, đúng rồi.” Giản Quần
nhấc tay áo lên lau mồ hôi. Tay gã còn dính xi măng khiến nửa khuôn mặt trông
cứ nhão nhão.
La Gia Nam nhịn cười không
được. Hắn ho khan rồi cúi đầu: “Tối hôm kia cậu cũng ở công trường đúng không?
Có ai làm chứng cho cậu không?”
Giản Quần trợn mắt. Đúng là
gã có ở công trường. Người duy nhất có thể làm chứng cho gã là người nhận bốc
vác từ chỗ thu mua phế liệu thôi. Không biết anh đẹp trai này có hỏi chuyện này
không, nhưng nếu gã mà nói ra thì có khác gì chưa đánh đã khai đâu.
“Nếu không ai có thể chứng
minh, cậu có thể cùng chúng tôi về Cục rồi vào phòng thẩm vấn suy nghĩ cho kĩ.”
Miêu Hồng đứng sau lưng nhắc nhở, “Nhưng một khi cậu đã bước chân vào phòng
thẩm vấn, mọi thứ ngươi nói đều được xem là chứng cứ và có thể bị kết án theo
pháp luật.”
Câu nói này khiến đầu óc
Giản Quần quay cuồng. Hắn xoay người lại rồi dè dặt nói với Miêu Hồng: “Cảnh
sát, tôi không kiếm được bao nhiêu tiền hết, cái đống sắt vụn này không đáng
bao nhiêu hết, một tấn có… Có mấy trăm miếng à… Ông chủ muốn ép giá, còn không
muốn thuê nhân viên bốc vác. Tôi còng lưng chuyển đống đó suốt cả đêm chỉ kiếm
được… Không tới ba nghìn luôn.”
Miêu Hồng nghe tới đó thì
mừng húm. Thằng nhóc này đi đâu cũng trộm được.
“Chúng tôi không đến để điều
tra chuyện này.” La Gia Nam xách cổ áo Giản Quần lên rồi xoay người gã về phía
hắn, hỏi: “Giản Việt chết rồi, cậu biết chưa?”
“Chết… Chết rồi sao?” Giản
Quần giật mình, trông gã cũng không giống như đang giả vờ. “Tại sao chết?!”
“Bị sư tử ăn thịt.”
Sắc mặt Giản Quần trong nháy
mắt trở nên nhợt nhạt. Gã quay sang một bên rồi nôn thốc nôn tháo khiến hai
người đứng xem cũng cảm thấy nhợn cổ họng. Sau khi ói ra hết, gã run chân đứng
đó nhìn La Gia Nam, nước mắt nước mũi giàn giụa: “Giám đốc Giản là người tốt.
Bác ấy nói tôi trộm đồ trong vườn thú nên cũng khó ăn nói với các nhân viên
khác. Nhưng thật ra bác ấy cho tôi ba tháng lương, sau đó giới thiệu tôi đến
làm việc ở hồ chứa nước này.”
“Nhưng cậu cũng đâu có trân
trọng gì tấm lòng của ông ấy. Cậu đến đây siêng làm ăn trộm chứ đâu có siêng
làm việc.” Miêu Hồng khiển trách gã.
Giản Quần tát bản thân hai
lần.”Sau này không bao giờ ăn trộm nữa, tôi sẽ ghi nhớ, tôi sẽ ghi nhớ mà.”
“Thôi được rồi đừng có diễn
kịch ở đây nữa. Có bỏ nghề ăn trộm hay không là chuyện của cậu. Cậu đưa tôi họ
tên với số điện thoại của người có thể làm chứng là được.” La Gia Nam đưa sổ và
bút cho Giản Quần rồi nhìn gã há mồm run rẩy ghi lại số điện thoại.
Sau khi gọi cho chủ của trạm
thu mua phế liệu, La Gia Nam và Miêu Hồng quay trở lại công viên dã sinh. Vừa
bước vào, hai người đã thấy Trần Phi ở cổng, nút áo sơ mi cởi đến cái thứ ba,
hai tay ông cầm thắt lưng, lo lắng đi tới đi lui.
La Gia Nam nhanh chóng xuống
xe hỏi: “Đội trưởng Trần, sao vậy ạ?”
“Bệnh viện gọi nói lão Triệu
bị suy hô hấp đột ngột. Tôi đang đợi Đại Vĩ xong việc rồi chở về.” Trần Phi
hiếm khi hoảng sợ.
Miêu Hồng vừa nghe đã trợn
tròn mắt.
“Anh chờ cái mẹ gì nữa, để
La Gia Nam nó chở!”
————————
Triệu Bình Sinh được đưa đến
phòng chăm sóc đặc biệt. Bác sĩ nói rằng nếu cần thiết thì phải cắt khí quản và
yêu cầu người nhà kí tên. Lúc đặt bút xuống, tay Trần Phi run lẩy bẩy, cái tên
ông vốn đã quen kí bằng một nét vậy mà bây giờ kí mãi cũng chẳng xong, đến mức
làm hỏng luôn tờ thông báo của bệnh viện. La Gia Nam nhìn ông như vậy mới hiểu
vì sao lúc mới nhận điện thoại ông không tự lái xe thẳng đến bệnh viện. Với
trạng thái này, chắc chắn Trần Phi còn không phân biệt được đâu là phanh, đâu
là chân ga.
Bác sĩ thấy ông để trống cột
‘quan hệ với bệnh nhân’ thì hỏi: “Xin hỏi bác là gì của bệnh nhân?”
Trần Phi sửng sốt một chút
rồi nói: “Cấp trên.”
“Ừ vậy cũng được.” Bác sĩ
gật đầu. “Mỗi ngày có thể vào thăm bệnh nhân trong phòng chăm sóc đặc biệt nửa
tiếng, phải hẹn trước ở chỗ bên cửa sổ nhé.”
Trần Phi nhanh chóng đi đến
bàn hẹn thăm bệnh. Lúc được hỏi chứng minh thư, ông rút giấy chứng nhận cảnh
sát ra rồi bỗng cất vào, sau đó đứng lên đi.
“Đội trưởng Trần?” La Gia
Nam không hiểu hắn vì sao do dự.
Trần Phi giơ tay ra hiệu cho
hắn đừng nói chuyện, sau đó lấy điện thoại gọi cho ai đó.
“Alo Bình Huy, Trần Phi đây.
Anh trai em nhập viện rồi. Em tranh thủ ghé bệnh viện Nhân Hoà nhé.”
Trần Phi cúp máy rồi nhìn vẻ
mặt ngơ ngác của La Gia Nam. Ông thở dài, nói: “Dù sao thì đó cũng là em trai
ruột của anh ấy, là người nhà thật sự của anh ấy. Tôi không thể độc chiếm nửa
tiếng đó được.”
“Vậy em trai chú ấy biết
quan hệ giữa chú với… Đội phó Triệu rồi ạ?” La Gia Nam cẩn thận hỏi.
Trần Phi gật đầu. “Bình Huy
nhỏ hơn lão Triệu mấy tuổi, cha bọn họ mất sớm. Bình Huy được học đại học rồi
tốt nghiệp cũng là nhờ anh trai, mua nhà cưới vợ cũng là lão Triệu sắp xếp.
Cháu gái anh ấy học mỹ thuật, trong tương lai muốn đi nước ngoài du học nhưng
học phí cũng không rẻ. Lão Triệu đã sớm thương lượng với tôi, với cả hai chúng
tôi cũng không có con cái gì, vì vậy mấy năm nay chúng tôi tiết kiệm được bao
nhiêu cũng chu cấp cho con bé đi học. Mà con bé vừa ngoan vừa hiểu chuyện, mỗi
dịp lễ tết đều gửi lì xì WeChat để chúc tôi nghỉ lễ vui vẻ.”
“Vậy cũng tốt, chú có thêm
người nhà đó.” La Gia Nam dẫn Trần Phi ngồi trên ghế hành lang, nói: “Chú nghỉ
ngơi một lát để cháu hỏi thăm bác sĩ xem sao.”
La Gia Nam đi đến phòng khám
nhưng không thấy ai, đang định đi qua trạm y tá thì nghe một âm thanh quen
thuộc từ phía sau: “Cảnh sát La?”
Hắn quay đầu nhìn lại thì
thấy Hạ Dũng Huy. “Bác sĩ Tiểu Hạ? Sao cậu lại… À đúng rồi, tôi quên mất đây là
khoa Nội hô hấp. Ủa không phải cậu muốn thôi việc sao?”
“Chưa đến học kì mới nên
giám đốc cũng chưa muốn thả tôi đi, nói tôi làm đến khi khai giảng năm học rồi
nghỉ.” Hạ Dũng Huy ngại ngùng cười, hỏi: “Sao vậy? Lại có vụ án sao?”
“Không. Đội phó của chúng
tôi mới được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt.”
“Chú Triệu Bình Sinh hả?”
“Ừ. Tôi đang định đi tìm bác
sĩ phụ trách để hỏi thăm bệnh tình của chú ấy.”
“Bác sĩ Úc đến phòng cấp cứu
rồi. Có một bệnh nhân cần hội chẩn.” Hạ Dũng Huy nghiêng đầu nhìn về phía văn
phòng. “Để tôi xem tình huống của đội phó Triệu giúp anh.”
Hạ Dũng Huy lật xem bệnh án
của Triệu Bình Sinh rồi bật ảnh chụp CT lên. Anh chỉ vào vị trí hơi tối mà La
Gia Nam xem không hiểu, nói “Vết thương do phát súng lúc trước đã làm tổn
thương mạch máu của chú ấy. Sau khi phẫu thuật, vị trí đó trong thời gian tái
tạo tế bào đã gây ra tăng đông máu (1). Lần này suy hô hấp là bởi
thuyên tắc phổi do máu đông bị bong ra. Nhưng may là xảy ra ở bệnh viện và được
cấp cứu kịp thời. Hai, ba liệu trình tiêu sợi huyết (2) là tốt
rồi.”
(1) Tăng đông máu là một
nhóm bệnh mà quá trình đông máu diễn ra không bình thường dẫn tới sự hình thành
bất thường của cục máu đông trong lòng mạch.
(2) Tan cục huyết, tan huyết
khối còn được gọi là liệu pháp tiêu sợi huyết, là sự phá vỡ các cục máu đông
hình thành trong các mạch máu, bằng cách sử dụng thuốc. Nó được sử dụng trong
việc chữa trị nhồi máu cơ tim, đột quỵ và tắc mạch phổi rất lớn.
La Gia Nam nghe không hiểu
ít nhiều. Vì vậy hắn xoa cằm hỏi: “Không có nguy hiểm tính mạng đúng không?”
“Dựa vào tình huống trước
mắt thì không. Nhưng tuổi tác của chú ấy cũng cao, nếu trị liệu tiêu sợi huyết
thì dễ xuất huyết não. Vì vậy bác sĩ sẽ xem xét các triệu chứng của chú ấy
trong thời gian ở phòng chăm sóc đặc biệt. Yên tâm đi, tố chất thể lực của đội
phó Triệu tốt mà, không sao đâu.” Hạ Dũng Huy vỗ cánh tay La Gia Nam để an ủi:
“Thật ra chuyện này tôi cũng không dám nói với người thân đâu, nhưng anh thì
bình thường. Vì nếu có vấn đề gì anh cũng sẽ không trách tôi.”
“Đúng rồi, giữa chúng ta thì
phải khác chứ.” La Gia Nam vừa nghe Triệu Bình Sinh không sao thì cũng bình
tĩnh lại, lời nói cũng có chút tuỳ ý hơn.
Hạ Dũng Huy cười, vừa định
nói gì đó thì bỗng thấy Kỳ Minh đẩy cửa bước vào. Lúc nãy trên đường đến đây La
Gia Nam đã gọi điện cho Kỳ Minh đến bệnh viện. Hắn nghĩ Kỳ Minh học y thì có
thể hiểu rõ bệnh tình của Triệu Bình Sinh hoặc ít nhất là giúp Trần Phi yên tâm
hơn một chút.
Kỳ Minh nhìn Hạ Dũng Huy ôm
cánh tay La Gia Nam, hai người đều cười rất tươi. Lông mày anh trong nháy mắt
nhíu lại.
“Em nói bệnh tình của đội
phó Triệu nguy kịch mà em vui vẻ vậy sao?” Anh hỏi La Gia Nam.
No comments:
Post a Comment