Chương 6 thầy Kỳ nửa đêm còn có tâm trạng ra ngoài tán gái sao?
phần cơm hộp, vừa ăn vừa nghe Hứa Kiệt nói về những người có liên quan đến vụ án.
“Uông Hải Hà, bốn mươi hai tuổi, người tỉnh Bản, huyện Lũng. Mười năm trước từng lãnh án tù năm năm vì tội lừa đảo, sau khi ra tù thì mở công ty môi giới hẹn hò nhắm giới thiệu đối tượng cho người trung niên và người già tối thiểu năm mươi tuổi.” Hứa Kiệt dùng đũa chỉ vào tấm ảnh trên màn chiếu. La Gia Nam cầm hộp cơm, ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trong ảnh. Người này cũng có chút nhan sắc: Mắt to, mũi cũng hơi to, khoé mắt và đuôi chân mày lộ ra khí chất phong trần.
“Lừa đảo? Cụ thể thế nào?” Trần Phi hỏi.
Kiều Đại Vĩ để đũa xuống, cầm tập hồ sơ, lật xem rồi
nói: “Uông Hải Hà đã kết hôn và có con. Bà ta lừa ba người tổng cộng hai trăm
bốn mươi vạn. Đáng ra phải bị phạt tù mười năm, nhưng bà ấy nhận tội, lại thay
đổi thái độ một cách tích cực, còn trả lại một phần tiền đã lừa của người ta
nên giảm còn năm năm.”
“Người có một cuộc hôn nhân dối trá lại mở công ty
môi giới hẹn hò à?” Miêu Hồng lau miệng. “Tôi cá là ngựa quen đường cũ.”
Trần Phi cầm ly trà lên thổi, uống một hớp rồi nói:
“Hàng xóm có xác nhận Uông Hải Hà là người hay ghé nhà nạn nhân chưa?”
“Cháu mới ghé hỏi qua. Xác nhận rồi.” Hứa Kiệt nói
xong gắp liền mấy đũa cơm. Mọi người đều ăn xong rồi, còn mỗi anh vẫn chưa ăn
được bao nhiêu vì phải giải thích vụ án.
“Miêu Hồng, La Gia Nam đi điều tra Uông Hải Hà.”
Trần Phi bắt đầu phân công. “Tiểu Hứa và Đại Vĩ tiếp tục điều tra thuyền đánh
cá.”
Miêu Hồng đạp chân La Gia Nam, trên mặt viết bốn chữ
‘Lại phải tăng ca’, hỏi: “Đội trưởng, hỏi luôn tại nhà hay bắt đến cục?”
“Những kẻ từng ngồi tù phần lớn là lưu manh. Bắt đến
cục đi rồi hỏi.”
Lên xe, Miêu Hồng hỏi La Gia Nam: “Trước lúc họp cậu
đi đâu vậy?”
“Bên cục mới mời đến một cố vấn pháp y. Đội trưởng
phân công con làm tài xế riêng cho người ta. Hết giờ làm con chở người ta về
khách sạn.” Kể từ lần nôn oẹ kia, mỗi lần ngồi xe với Miêu Hồng, La Gia Nam đều
giành làm tài xế. “Sư phụ nói với đội trưởng giúp con với. Kêu chú ấy đổi người
đi. Con làm không nổi luôn á.”
“Nữ à?” Miêu Hồng ngoắc ngoắc khóe miệng.
“Người ta mà là nữ thì con đâu có nhọc lòng thế
này.”
“Tôi cũng chưa từng thấy cậu để ý cô gái nào hết.”
“Gu của mấy cô gái bây giờ là những chàng trai ấm
áp, hoặc là tổng tài bá đạo. Con nói chuyện với mấy cô ấy còn không được ba câu
nữa là.” La Gia Nam lườm ra ngoài cửa sổ.
“Vậy có đi xem mắt không?
“Mẹ bắt.”
Miêu Hồng
chẳng quan tâm La Gia Nam đang cầm lái. Cô cốc đầu hắn, trừng mắt la: “Đừng
có chửi thề“
Con có chửi thề đâu! La Gia Nam oan ức nghĩ.
Câu
gốc là 我妈逼, trong đó 逼 là ép buộc, 妈逼 là đm. Ý anh Nam là mẹ
ảnh bắt ảnh đi xem mắt nhưng chị Hồng tưởng ảnh chửi thề =)))))
————————
Uông Hải Hà ở ngoài còn đẹp hơn, nhưng cũng lớn tuổi
hơn so với trên ảnh. Khi cười, khoé mắt bà có nếp nhăn. Khi nói chuyện, chúng
càng hiện lên rõ ràng hơn. Trang điểm thì tinh tế, nhưng son môi lì đậm nhìn
hơi đáng sợ. Ngồi trong phòng tiếp khách, Uông Hải Hà châm một điếu thuốc và
nhướng cặp mày lá liễu nhìn về phía La Gia Nam.
“Anh cảnh sát, mấy người làm việc ở cục ai cũng đẹp
trai như anh sao?”
“Tên này là xấu nhất đó.” Miêu Hồng kéo ghế ngồi đối
diện Uông Hải Hà, xua làn khói trước mắt đi. Theo thông lệ, nữ nhân chứng sẽ
được Miêu Hồng thẩm vấn. “Tắt thuốc đi. Toà nhà này cấm hút thuốc.”
Uông Hải Hà khịt mũi, ném điếu thuốc vào cốc giấy có
nước trên bàn. Miêu Hồng đưa ảnh nạn nhân về phía bà, hỏi: “Sao chị quen với
Vương Tân Tập?”
“Lão quỷ này là khách hàng của tôi. Lão nói vợ chết
sớm, muốn đi thêm bước nữa. Yêu cầu của lão cũng khá cao.” Uông Hải Hà bĩu môi,
khinh thường nói: “Tuổi tác không được lớn quá, không đẹp thì không chịu, dáng
người không béo cũng không gầy. Trời ơi em gái, em nói đi, bộ dạng của lão ta
như vậy, người có giá thì ai mà chịu!”
“Tôi thấy chị rất để ý lão ta nhỉ? Có người nhìn thấy
chị thường ghé nhà hắn.” La Gia Nam nói. “Chúng tôi điều tra được một tháng
trước, số tiền tiết kiệm bốn mươi vạn của Vương Tập Tân đã bị huỷ kí gửi và rút
ra khỏi ngân hàng. Lão đưa tiền cho chị đúng không?
Uông Hải Hà ngơ ngác nhìn La Gia Nam: “Sao vậy? Lão
báo cảnh sát nói chị lừa tiền à? Nói mấy em nghe, tiền đó là phí mai mối lão
phải trả cho công ty chị. Hợp đồng để trong ngăn kéo bàn làm việc của chị. Mấy
em không tin thì cứ cho người kiểm tra.”
“Lão chết rồi.” Miêu Hồng nói và quan sát tỉ mỉ vẻ
mặt của Uông Hải Hà. Kinh ngạc và sợ hãi, này không phải giả.
“Ối em nói gì thế em gái? Nói chết là chết vậy sao?”
Ôm lấy bầu ngực ngồn ngộn, Uông Hải Hà nuốt ngụm nước bọt. “Chuyện này không
liên quan tới chị đâu nha. Cảnh sát à, chị nhát lắm đó. Con kiến đi qua chị còn
không dám đạp chết mà.”
“Chị mà nhát à?” Miêu Hồng vung bản ghi chép vụ án
trước mặt bà ta. “Tôi thấy hẳn chị phải gan lắm mới dám lừa người ta hai trăm
bốn mươi vạn.”
Trong nháy mắt, Uông Hải Hà khôi phục lại thái độ
vênh váo đắc ý ban đầu: “Đàn ông đều có một kiểu, lúc tốt đẹp thì nâng người ta
lên tận trời cao, người ta muốn gì cũng chiều. Đến khi mặc quần lên rồi thì trở
mặt xem như không quen không biết. Chị mà không tranh thủ dành dụm chút tiền
lương hưu cho bản thân, tới lúc chị già chị xấu ai cũng bỏ chị thì chị phải ra
đường cái chờ chết hay sao?”
“Chị không thật lòng, sao lại mong người ta phải đối
xử tốt với chị? Miêu Hồng hỏi ngược lại.
Uông Hải Hà cười ngả ngớn: “Ơ này em gái, nhìn em
như vậy, hẳn là chưa từng thử mùi vị đàn ông?”
Miêu Hồng chưa kịp lên tiếng, La Gia Nam đã bật
ngược lại: “Sư phụ là nữ thần của cục, muốn đàn ông như thế nào thì búng tay là
có.”
“La Gia Nam! Đang ghi âm đó!” Miêu Hồng lườm hắn một
cái, xoay mặt tiếp tục hỏi Uông Hải Hà: “Vương Tân Tập có từng mâu thuẫn với ai
không?”
“Thôi thôi, cái xương già kia không uống thuốc thì
không cứng được, toàn thân mềm oặt như cọng bún, đến cái trứng ngỗng còn sợ thì
xung đột với ai cho được.” Uông Hải Hà lúc nói chuyện còn nhìn La Gia Nam từ
đầu đến chân như thể đang dùng ánh mắt để cởi quần áo hắn. La Gia Nam ho một
tiếng và dời mắt đi.
“Vậy lão có kể cho chị chuyện liên quan đến thuyền
đánh cá hay ai làm nghề chài lưới không?”
Ánh mắt Uông Hải Hà loé lên, nói: “Không có.”
“Thật không? Nghĩ kĩ lại đi.” Miêu Hồng nhạy bén đã
bắt được sự thay đổi giọng điệu của đối phương.
“Ối cảnh sát ơi chị thở không được. Chị bị bệnh tim.
Chị…” Uông Hải Hà đột nhiên thở gấp, trông như sắp xỉu đến nơi. La Gia Nam
nhanh chóng dùng tay đỡ lấy người, ai ngờ Uông Hải Hà còn ‘tiện đường’ ngã vào
lồng ngực hắn, áp bộ ngực đầy đặn vào cánh tay hắn.
La Gia Nam buông tay không được mà giữ tay cũng
không xong. Hắn dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía sư phụ. Miêu Hồng đã quá quen
với thủ đoạn lưu manh này rồi. Cô túm lấy cổ áo La Gia Nam từ phía sau và kéo
hắn ra, nhìn thấy Uông Hải Hà nằm xuống đất một cái ‘phịch’.
“Xin lỗi chị nha. Cảnh sát La của chúng em bị dị ứng
với phái nữ. Chị mà làm vậy lát nữa người đi cấp cứu là em ấy á.”
Miêu Hồng ngồi xổm người xuống nhìn mái tóc rối tung
của Uông Hải Hà, cười khanh khách.
————————
Uông Hải Hà không chịu khai, nhưng phía cảnh sát
cũng không có lý do để giam giữ bà ta. Nghe Miêu Hồng và La Gia Nam tóm tắt
xong, Trần Phi trầm tư một lát, rồi hỏi Triệu Bình Sinh: “Lão Triệu, ông có
cách gì không?”
Triệu Bình Sinh ngày thường bày ra dáng vẻ không bon
chen với đời, nhưng thực tế ông là một trong những sinh viên đầu tiên của đại
học Hình sự – Trinh sát chuyên nghiệp được tuyển vào cục, từ lúc còn là nghiên
cứu sinh đến lúc làm tiến sĩ. Tốc độ suy nghĩ của ông nhanh hơn bất kì ai ở
đây. Nếu ông sinh ra cách đây một trăm năm thì có thể được xem là cấp bậc quân
sư. Ông vốn có cơ hội phát triển ở các tỉnh lị, nhưng ông vẫn chọn ở lại cục
thành phố. Cục trưởng muốn tốt cho ông nên cứ quở trách miết, nhưng ông chỉ
cười ha ha cho qua chuyện.
“Gọi cho Chi cục thuế đi lão Trần.” Triệu Bình Sinh
nói. “Tôi không tin cái công ty của Uông Hải Hà không có hành vi trốn thuế.
Chúng ta không bắt giữ bà ta vì tội lừa đảo được, nhưng tội trốn thuế đã đủ để
mời bà ta tới đây uống trà rồi rồi. Dùng cái này mà cạy miệng bà ta.”
“Mai gọi liền. Miêu Hồng, Tiểu La về ngủ đi. Sắp
mười một giờ rồi.”
La Gia Nam chưa kịp đi từ văn phòng ra đã nghe Trần
Phi gọi lại: “Tiểu La, báo cáo bao giờ viết xong?”
“Dạ… mai ạ, đội trưởng.” La Gia Nam vừa nghe đến hai
chữ ‘báo cáo’ đã cảm thấy khó chịu toàn thân.
“Gửi trễ là trừ lương.” Trần Phi nhắc nhở hắn, vẻ
mặt nghiêm túc.
La Gia Nam móc túi quần, giả vờ căm phẫn: “Đội
trưởng, đừng làm vậy. Chú mà trừ lương cháu là phải trích quỹ của cục cho cháu,
không là cháu chết đói đó.”
“Màn thầu căn tin miễn phí kìa. Không chết đói đâu.”
Trần Phi giơ tay ra hiệu hắn đừng trả treo. “Thầy Kỳ thế nào? Có yêu cầu gì đối
với Cục Công an không?”
“Anh ấy không có yêu cầu gì nhưng cháu có nè. Chú
đổi tài xế cho anh ấy đi mà. Cháu đi làm nhiệm vụ sáng đêm, lỡ như xảy ra tai
nạn giao thông là tới công chuyện đó.”
“Tiểu La, cục đặt niềm tin vào cậu, không được tỏ
thái độ. Thầy Kỳ đúng là kẻ thức thời, cố vấn cho cục mà không hề lấy một đồng
phí nào. Cậu chăm sóc người ta cho tốt, thiếu một sợi tóc thì tới màn thầu cậu
cũng đừng mơ.”
Anh ta là một tên nhà giàu chứ thức thời gì!
La Gia Nam khinh thường nhìn lên trần nhà. Hắn quyết
định sau này mỗi khi được nghỉ, hắn đều sẽ ghé nhà hàng của khách sạn ăn cơm
rồi ghi số phòng của Kỳ Minh để thanh toán.
————————
Kỳ Minh không hiểu vì sao mí mắt phải của anh giật
liên tục. Anh tháo kính, lấy thuốc nhỏ rồi nhắm mắt tìm khăn giấy để lau đi
những giọt nước chảy ra. Nhìn màn hình máy tính quá lâu sẽ dẫn đến mỏi và cay
mắt. Ngoài thuốc nhỏ mắt mát lạnh, tránh xa màn hình mới là lựa chọn tối ưu.
Anh thay quần áo thể thao, xuống lầu đi chạy đêm.
Tời gần nửa đêm, trên đường chỉ có lác đác vài
người. Bóng những ngọn đèn khi ngắn khi dài lặng lẽ theo chân người bạn của
mình. Lúc chạy bộ, Kỳ Minh thường không đeo kính, nhìn xa chỉ thấy mờ mờ. Nhưng
không sao, anh không cận tới mức cách có hơn năm mươi mét đã không phân biệt
được con người và con vật.
Tình cờ có một cô gái vóc người nhìn rất ‘bốc’. Cô
thấy gương mặt tuấn tú của Kỳ Minh nên nháy mắt với anh một cái. Kỳ Minh nhìn
không rõ người ta, nhưng từ cái bóng trắng trắng mờ mờ trên mặt cô và hành động
kia, anh cho rằng cô gái kia đang chào mình nên cũng lịch sự gật đầu lại với
cô. Nào ngờ hành động này đã cổ vũ cô chạy đến ngay trước mặt anh.
“Chào buổi tối, anh đẹp trai.” Cô gái tự tin nói lời
chào với Kỳ Minh trước. Theo phép lịch sự, Kỳ Minh cũng chạy chậm lại, chỉ cách
cô gái 1 sải tay mà đáp: “Chào buổi tối.”
“Mỗi tối tôi đều chạy bộ, sao chưa gặp anh bao giờ?”
Cô gái chạy về phía trước một bước, Kỳ Minh theo bản năng lùi về nửa bước. Cô
gái giả vờ không nhận ra Kỳ Minh đang cố tạo khoảng cách với mình rồi ‘chào
mời’: “Tôi là huấn luyện viên thể hình, đang làm tại một phòng tập gần đây nè.
Anh đẹp trai, cho tôi xin số đi. Lúc nào rảnh thì ghé phòng tập xem thử, chương
trình học cực kì chuyên nghiệp đó.”
Ghê gớm thật, không chỉ bắt chuyện mà còn tiện thể
kiếm mối cho phòng tập gym. Kỳ Minh dở khóc dở cười, ngay lúc anh đang tìm cách
từ chối khéo thì bỗng có tiếng phanh xe bên cạnh.
“Uầy, thầy Kỳ nửa đêm còn có tâm trạng ra ngoài tán
gái sao?”
Giọng La Gia Nam vang ra từ phía cửa kính xe.
No comments:
Post a Comment