Chương 47 Miệng hư là phải chịu phạt
Ngay khi vừa tắt máy xe, tâm trạng của La Gia Nam đúng nghĩa ‘nhịn ăn ba ngày mới vào tiệc chính.’ Hắn xoay người đè Kỳ Minh trên ghế phụ hôn đến mức anh muốn nghẹt thở. Trên đường về nhà hơi kẹt xe, cứ gặp đèn đỏ là hắn lại túm lấy anh mà hôn. Cũng may trong tay Kỳ Minh không có dao phẫu thuật, nếu không La Gia Nam đã bị xiên trên ghế lái rồi.
Trong thang máy có camera
giám sát nên La Gia Nam mới chịu ngoan ngoãn một chút. Nhưng vừa bước ra khỏi
cửa thang máy, Kỳ Minh đã cảm thấy trên miệng nóng lên. Anh đẩy La Gia Nam rồi
sải bước đến trước cửa nhà, run tay ấn khoá vân tay. Có thể tay đổ mồ hôi quá
nhiều nên khoá vân tay không nhận diện được đến ba lần liên tục. Anh lấy khăn
tay ra lau mấy lần mới mở được cửa.
“Em đi tắm đi!” La Gia Nam
ôm lấy Kỳ Minh từ phía sau, áp anh vào tường rồi gặm cổ anh, Kỳ Minh chật vật
rút ngón tay chỉ vào phòng tắm. “Cái phòng khách ở Cục có cả trăm người thay
nhau ngủ trong đó. Em sạch sẽ chút đi!”
La Gia Nam bất đắc dĩ buông
tay, vừa đi vừa hỏi: “Tắm chung không anh?”
Kỳ Minh ném luôn chiếc giày
vừa cởi vào người La Gia Nam.
La Gia Nam dùng tốc độ tắm
như hồi còn học ở trường cảnh sát, từ lúc đi vào đến lúc đi ra cũng không tới
một phút rưỡi. Hắn quấn một chiếc khăn tắm, cả người vẫn còn mấy giọt nước tí
tách, hắn vào phòng khách nhưng không thấy ai. Hơ, chẳng lẽ kết thúc rồi hả, Kỳ
Minh đi đâu rồi? Hắn gọi cho Kỳ Minh thì phát hiện điện thoại di động của anh
bị ném trên tủ giày ở hành lang.
La Gia Nam ngồi xuống sofa
hút nửa điếu thuốc, càng nghĩ càng thấy uất ức, hai mắt hắn đỏ hoe vì khói
thuốc.
“Cạch”
Tiếng mở khoá vân tay. Kỳ
Minh vừa bước vào đã thấy La Gia Nam rũ vai ngồi trên ghế sofa như một con sư
tử vừa bại trận. Anh cúi đầu mỉm cười rồi ném đồ trong tay lên tủ giày, nhấc
cằm nói với La Gia Nam: “Anh đi tắm. Em ăn gì đó trước đi.”
À thì ra là đi mua đồ ăn.
Lòng tự trọng vỡ nát của La
Gia Nam lại được dán vào. Hắn đứng dậy kéo tay Kỳ Minh, mạnh mẽ hôn thêm cái
nữa mới buông tay cho người ta đi tắm. Hắn bước đến tủ giày mở túi đồ Kỳ Minh
mới mua ra rồi trừng muốn rớt con mắt ra ngoài.
Gel bôi trơn và bao cao su.
Trong phòng tắm hơi nước
tràn ngập, tóc Kỳ Minh còn dính xà phòng, anh định xả nước thì đột nhiên nghe
tiếng vặn cửa bên ngoài.
“Đi ra ngoài!”
Kỳ Minh theo bản năng quay
lưng lại. La Gia Nam hoàn toàn không thèm nghe. Hắn kéo khăn tắm, bước đến mở
cửa kính phòng tắm có vòi hoa sen ra. Bọt xà phòng bị nước rửa vào mắt, Kỳ Minh
đưa tay lên xoa mặt, lưng anh bị dính vào lồng ngực nóng rực của La Gia Nam.
“Anh mua bao theo kích cỡ
của anh hả?” La Gia Nam cúi đầu hôn lên vai Kỳ Minh, xấu xa nói: “Xin lỗi anh
nha, cỡ đó em không vừa. Không tin anh sờ thử đi.”
Hắn vừa nói vừa nắm lấy tay
Tề Minh đè xuống, quấn lấy lòng bàn tay của đối phương nắm lấy vị trí đáng kiêu
ngạo của mình. Cả người Kỳ Minh run lên, cảm giác nóng bỏng cứng rắn chạy dọc
theo cánh tay anh mà đâm thẳng vào tim. Anh nhắm chặt mắt, dựa vào tường gạch
lạnh lẽo, cắn chặt môi và để La Gia Nam tuỳ ý động tay động chân.
Má, đương nhiên một tay cầm
không hết…
“Mai mốt anh đừng mua mấy
cái đồ vô dụng nữa nha.” La Gia Nam bắt đầu vuốt ve làn da ẩm ướt của Kỳ Minh
từ sau ra trước, môi và lưỡi không ngừng hút những giọt nước ở bên cổ và tai
anh, còn nơi bị người kia nắm chặt thì càng cứng hơn. “Hai đứa mình không có
cần lo chuyện đó đâu, cứ làm đi, em thề… Đụ!”
Vị trí cứng rắn kia mới bị
móng tay xẹt qua, La Gia Nam suýt chút nữa đã cắn phải lưỡi. Kỳ Minh quay đầu
nhìn anh, giọt nước trong vắt đọng trên hàng mi ướt đẫm, trong đôi mắt đen láy
có hơi nước.
“Miệng hư là phải chịu
phạt.” Anh chớp mắt, một giọt nước lăn dài trên mặt giống như nước mắt.
La Gia Nam vươn lưỡi liếm
giọt nước ấy đi. Hắn chặn miệng Kỳ Minh vừa hôn, vừa dùng sức ấn vào tay đối
phương. Chết, chưa làm tới chuyện chính mà hắn đã muốn bắn. Hắn dùng nước để
bôi trơn, giữ chặt phần quy đầu đang cương lên của Kỳ Minh rồi chậm rãi tuốt.
Ngay sau đó, Kỳ Minh khom
lưng run lên và bắn vào lòng bàn tay rộng lớn của La Gia Nam. Anh dựa vào người
La Gia Nam, há hốc mồm thở gấp, nhịp tim điên cuồng, ánh mắt tán loạn, toàn
thân đỏ bừng vì bị kích thích bởi đợt cao trào này. La Gia Nam tắt vòi hoa sen
và ôm Kỳ Minh ra khỏi phòng tắm. Hắn kéo chiếc khăn trên kệ và nhanh chóng lau
tóc cho anh.
Khi hô hấp của Kỳ Minh bình
tĩnh trở lại, hắn đưa tay lên chạm vào môi đối phương, ngập ngừng hỏi: “Giúp em
được không anh? Em hứa sẽ nhanh thôi.”
Không biết hắn đã nằm mơ
được Kỳ Minh khẩu giao cho bao nhiêu lần.
Ban đầu, Kỳ Minh cũng không
hiểu ý La Gia Nam. Nhưng ngón tay kia cứ vuốt ve trên môi anh mãi không chịu
rời đi, anh mới hiểu hắn rốt cục muốn cái gì. Thật là… Anh hơi nheo mắt lại,
nhìn xuống vị trí đang cương cứng của đối phương, hầu kết anh trượt xuống.
Thấy anh không đáp, La Gia
Nam vội vàng nói: “Nếu anh không muốn cũng không sao đâu… Em hỏi vậy thôi à.”
“Lên lầu hai.” Kỳ Minh cắn
môi.
Trong lòng La Gia Nam nổ
pháo hoa thẳng lên trời.
Trong mắt La Gia Nam, mỗi
một đường nét trên cơ thể Kỳ Minh đều hoàn hảo. Mặc dù hiện tại miệng anh hơi
căng ra nhưng hắn thật sự cảm thấy cảnh đẹp trước mắt có dùng tính mạng ra đổi
cũng đáng. Kỳ Minh không có kĩ thuật khẩu giao, anh chỉ biết nhả ra rồi lại
nuốt vào thôi nhưng La Gia Nam đã bị kích thích đến sắp mắc bệnh tim rồi.
Hắn hoàn toàn không biết vì
sao Kỳ Minh đồng ý dùng miệng giúp hắn, nói thật hắn còn chẳng nghĩ Kỳ Minh
đồng ý nữa là. Vẻ mặt Kỳ Minh vẫn bình tĩnh, mái tóc ướt được vén hết ra sau.
Ngay lúc anh vùi đầu ngậm lấy tính khí của hắn, dục vọng kiềm nén trong tim
hoàn toàn bị cảm giác xúc động thay thế.
“Mặn quá.” Âm thanh bình
thản của Kỳ Minh túm La Gia Nam về hiện thức.
Vẻ mặt La Gia Nam kiểu
‘không phải chứ’ rồi cười khổ nhìn Kỳ Minh: “Lần sau em ăn một bọc đường rồi
anh thử lại nhé?”
“Mùi vị tinh dịch không có
liên quan gì tới mấy cái em ăn hết.”
Kỳ Minh duỗi tay đi lấy khăn
giấy trên tủ đầu giường, phần lưng bị anh kéo ra khiến cổ họng của La Gia Nam
thắt lại. Hắn lăn qua đè anh xuống rồi xoa hai bên mông anh. Kỳ Minh bị hắn đè
đến thở không nổi. Anh muốn dùng tay trái đẩy hắn ra nhưng hắn đã ấn cổ tay anh
xuống nên anh không thể động đậy.
“Anh Kỳ Minh… Anh Kỳ Minh…”
La Gia Nam rải nụ hôn lên tóc mai và tai của anh. Hắn buông một tay, cầm lấy
gel bôi trơn vừa mới nhét xuống dưới gối rồi mở nắp. La Gia Nam lỡ bóp ra nhiều
đến mức nửa dưới của cả hai người đều trơn ướt.
Kỳ Minh hơi lo lắng một
chút. Anh lập tức đè tay lên chân La Gia Nam. “Em có biết phải làm thế nào
không?” Giọng điệu của anh có chút căng thẳng.
“Để em thử đi.” La Gia Nam
hôn lên lưng anh coi như động viên, “Đau thì cứ nói nha anh, em làm chậm lại.”
“…”
Cảm giác bị ngón tay ấn vào
vừa đau vừa sướng đến không nói nên lời làm mắt Kỳ Minh đột nhiên tan ra, bao
nhiêu lời giải thích hay lí thuyết đều bị chặn lại trong cổ họng. Anh cố gắng
giãy lên phía trước để thoát khỏi La Gia Nam, nhưng lòng bàn tay cứng như sắt
của hắn giữ chặt eo anh để anh không cử động được.
Đúng là xem nhiều sách hay
đọc nhiều lí thuyết cũng không bằng một lần thực hành. Bao nhiêu lí trí của Kỳ
Minh đều bị ngón tay của La Gia Nam chọc cho tan nát, các cơ trên bụng cũng
căng lên. Những tiếng thở dốc cùng rên rỉ tuôn ra từ cổ họng anh.
“Không đau hả anh?” La Gia
Nam ấn trán chặt vào lưng Kỳ Minh. Hắn sắp nhịn hết nổi rồi. Bên trong vừa mềm,
vừa chặt lại vừa nóng, chỉ cần tưởng tượng được cắm vào thôi cũng khiến da đầu
La Gia Nam tê rần.
Kỳ Minh không trả lời nhưng
thân thể anh khẽ run lên theo nhịp ngón tay. Ngón tay của La Gia Nam có các đốt
rõ ràng khiến cảm giác như bị bóp chặt vào bên trong cũng rõ ràng theo. Dục
vọng đã được giải phóng của Kỳ Minh bây giờ lại bùng lên dưới sự tấn công của
đối phương mà không thể khắc chế.
La Gia Nam rút ngón tay ra
rồi thay thế bằng một vật cứng nóng hơn. Hắn nắm lấy cằm Kỳ Minh và từ từ đẩy
về phía trước, đồng thời hôn lên mọi vị trí mà môi hắn có thể chạm vào. Da thịt
mềm mại nóng bỏng dần dần bị phá mở, lối vào trơn trượt bị kéo căng đến cực
hạn, cảm giác ngột ngạt khiến Kỳ Minh khẽ ‘ưm’ một tiếng.
“Suỵt… Sẽ xong sớm thôi.” La
Gia Nam nói. Hắn hạ thắt lưng xuống nhưng vẫn chưa đâm lút cán. Sau đó hắn kiên
nhẫn chờ đến khi cơ thể Kỳ Minh không còn căng thẳng như trước.
Chờ đợi hơi lâu, ít nhất La
Gia Nam cũng phải nghiến răng kiềm chế được thì nơi kết hợp bỗng giật nhẹ một
cái. Bên trong Kỳ Minh mềm mại, chặt chẽ lại nóng rực như thể vừa muốn đẩy hắn
ra vừa muốn hút hắn vào sâu hơn. Cái này đúng là tra tấn, nhưng hắn không nỡ
làm tổn thương đối phương.
“Em di chuyển nha anh?” Hắn
cẩn thận hỏi.
Kỳ Minh cắn môi gật đầu. Sau
đó, La Gia Nam liên tục kéo ra đẩy vào, mỗi động tác đều ép ra nước mắt. Đột
nhiên, cảm giác đau nhức, sưng tấy và sung sướng cùng ập đến khiến Kỳ Minh cảm
thấy nội tạng của mình đã bị La Gia Nam làm cho đảo lộn. Dục vọng thoát ra ở
bụng dưới kịch liệt lan tỏa khắp cơ thể anh.
Anh cảm thấy mình sắp chết.
Chết trong tình ái và tình dục đang trào dâng này.
————————
Hai người quần qua quần lại
đến qua nửa đêm, vậy mà La Gia Nam vẫn thức dậy lúc sáu giờ rưỡi sáng khi nghe
chuông báo thức. Kỳ Minh gối lên tay hắn ngủ cả đêm, hiện tại cánh tay hắn đơ
như khúc gỗ. Nhưng nhìn thấy người kia đang ngủ say, mệt mỏi đến mức còn chưa
chịu dậy khi đồng hồ báo thức reo, hắn thật sự không đành lòng đánh thức anh.
Nửa đoạn đầu hắn còn tỉnh
táo để nghĩ đến cảm nhận của Kỳ Minh, nhưng nửa đoạn sau hắn hoàn toàn dựa vào
bản năng. Eo hắn tựa như một con chó đực bằng sắt, ‘làm’ Kỳ Minh ba lần, coi
như đem hết mộng đẹp ra ngoài đời thực. Nói thật, bây giờ La Gia Nam vẫn còn
hơi muốn, nhưng hắn mà lộn xộn thì chắc chắn lát nữa hắn lết vào văn phòng.
Hứa Kiệt thấy La Gia Nam vừa
vào cửa đã cười ngu thì trượt ghế đến cạnh hắn rồi vỗ vai hỏi: “Này, ông có
chuyện vui thì phải chia sẻ với anh em chứ.”
“Né ra đi.” Tuy giọng điệu
La Gia Nam thô bạo như miệng đã muốn nhếch ra sau gáy.
“Ông…” Hứa Kiệt dùng ngón
trỏ chọt chọt: “Khai thật đi, tối hôm qua đã làm gì? Hôm nay nhìn ông thoả mãn
đến mức cả mặt phát sáng luôn đó.”
“Chuyện này nó…” La Gia Nam
cố tình kéo dài giọng: “Sướng như tiên ấyyyy.”
“Đù má, ông được đó, âm thầm
tìm bạn gái. Ái chà, hôm nào dắt về ra mắt anh em xem nào cô gái nào có thể vớ
phải ông.”
La Gia Nam khịt mũi khinh
thường: “Hàng quý hiếm không thể trưng bày.”
“Ok, vậy tôi chờ uống rượu
mừng của ông nhé.” Hứa Kiệt không hỏi nhiều, cũng không quan tâm La Gia Nam
giấu diếm. Vợ xấu thì cũng phải dắt về ra mắt cha mẹ chồng thôi.
La Gia Nam nhìn đồng hồ rồi
nhìn quanh phòng, hỏi: “Đội trưởng Trần đâu? Hôm nay chú ấy có hẹn hôm nay ghé
công viên dã sinh thu thập chứng cứ đúng không?”
“Tối qua đội phó Triệu nhập
viện. Vết thương hồi trước do súng đạn gây ra lại tái phát.” Miêu Hồng nhả ống
hút sữa đậu nành ra, nói: “Trời trở lạnh là vết thương cũng trở nặng mấy ngày.”
Tuy rằng La Gia Nam cũng
thương Triệu Bình Sinh, nhưng hắn càng nhớ Kỳ Minh nằm ở nhà hơn: “Vậy hôm nay
có thể nghỉ ạ?”
“Đội trưởng Trần kêu chúng
ta đi trước rồi anh ấy đi từ bệnh viện qua luôn.” Miêu Hồng dùng ánh mắt ‘tôi
biết rồi nhé’ để đánh giá đồ đệ mình: “Cậu sao thế, mắc cưới vợ à?”
“Tới tay rồi thì con gấp làm
gì.” La Gia Nam lầm bầm trong miệng.
Lỗ tai Miêu Hồng nhọn hoắt,
vừa nghe đến đó cô đã nhào đến túm cổ đồ đệ: “Nào, nói sư phụ nghe, cậu làm sao
lừa gạt thầy Kỳ vào tròng?”
Hứa Kiệt, người đang ăn sáng
bên cạnh, phun một họng sữa đậu nành lên màn hình máy tính.
No comments:
Post a Comment