Chương 63
Người tự lấy bàn chải đánh răng chọc vào miệng tên Đông Vũ, hiện tại còn nằm viện. Nhưng anh ta có thể nói chuyện được, chỉ là hơi hoảng sợ, mỗi lần La Gia Nam hỏi thì ánh mắt anh ta cứ nhìn đi đâu đâu.
“Đông Vũ?” Hắn vẫy bút trước
mặt Đông Vũ.
“Hả? Gì… Xin lỗi, anh vừa
mới hỏi gì?” Đông Vũ giữ lấy băng gạc trên quai hàm, lông mày vẫn cau lại.
“Tôi hỏi tại sao anh không
đi vào nhà vệ sinh rửa mặt mà lại đứng ở cổng toà?”
“Tôi đang tính đi đến nhà vệ
sinh thì trưởng toà gọi điện cho tôi. Ông nói tối hôm trước tôi nhận được thư
nhưng ông quên đưa nên gọi tôi xuống lấy.” Đông Vũ vừa nói chuyện thì mặt lại
đau, nói một chút rồi phải nghỉ một chút: “Tôi lấy thư xong thì đứng ở cổng toà
vừa đọc vừa đánh răng, ai biết được… Làm tôi sợ muốn chết.”
“Lúc đó anh có để ý Tương
Hâm rơi xuống từ tầng mấy không?”
Theo kết luận của nhân viên
giám định dấu vết, rất có thể Tương Hâm không rơi xuống từ rào chắn sân thượng
mà là từ tầng năm. Đây cũng chính là nơi xảy ra vụ án. Bọn họ suy đoán nghi
phạm giấu thi thể Tương Hâm trong phòng riêng, đợi đến sáu giờ có người rời
giường để làm nhân chứng cho vụ ‘tự sát’ này thì mới ném xác từ cửa sổ nhà vệ
sinh ra ngoài.
“Tôi đang cúi đầu đọc thư
thì cậu ấy rơi ‘bịch’ một cái ngay trước mặt tôi, doạ tôi sợ đến ngu người
luôn, làm sao có thể bình tĩnh… Ấy chà…” Đông Vũ đau đến cau mày, mặt méo xệch:
“Lúc đó tôi còn không nhận ra mình bị bàn chải đánh răng chọc vào, kiểu không
thấy đau luôn á. Tôi ngồi bệt xuống đất, sau đó có mấy sinh viên lao đến kéo
tôi ra… Ra khỏi thi thể…”
“Lúc đó anh mới nhận ra nạn
nhân sao?”
“Tôi đâu có dám nhìn. Sau đó
tôi nghe trưởng toà hét lên ‘Là thằng nhóc Tương,’ tôi mới biết đó là Tương
Hâm.”
“Khoan đã.” La Gia Nam lật
lại những ghi chép trước: “Trưởng toà nói ông ấy đi ra trước, sau đó mấy sinh
viên mới chạy ra.”
Đông Vũ cúi đầu suy nghĩ một
chút, nói: “Tôi… Nhớ không rõ là ai chạy ra trước. Hiện trường quá hỗn loạn, xe
cấp cứu tới rồi tôi mới biết mình chọc bàn chải đánh răng vào miệng…”
“Nhắm mắt lại suy nghĩ thật
kĩ.” Kỳ Minh nói: “Cố gắng nhớ từng chi tiết nhỏ, vẻ mặt của những người đó thế
nào, họ đã nói cái gì.”
Đông Vũ lập tức hoảng sợ,
xua tay: “Bây giờ mỗi lần nhắm mắt lại tôi đều nhìn thấy khuôn mặt Tương Hâm
chết không nhắm mắt!”
Nhìn vành mắt đen thui dưới
mí mắt đối phương, La Gia Nam tin rằng mấy ngày nay chắc chắn anh không thể ngủ
ngon. La Gia Nam và Kỳ Minh liếc mắt nhìn nhau, hắn hỏi: “Vậy anh có biết Chu
Hạo không?”
“Biết. Đàn em của tôi đó,
hồi trước là trợ giảng của giáo sư Từ.” Đông Vũ gật đầu. “Từ tháng mười một năm
ngoái cậu ta đã không ở kí túc xá mà chạy ra ngoài thuê trọ rồi.”
“Cậu ấy có nói lí do với anh
không?”
“Cậu ấy nói trong kí túc xá
có chuột nên ngại dơ bẩn. Tôi với cậu ấy ở cùng một tầng, vì vậy tôi còn yêu
cầu trưởng nhà cung cấp thuốc diệt chuột.”
“Tầng năm mà cũng có chuột
hả?”
“Chắc nó bò lên từ ống thoát
nước? Nhưng tôi không thấy.” Đông Vũ nói đến đây thì anh nhỏ giọng xuống: “Tôi
cảm thấy Chu Hạo chỉ kiếm cớ dọn ra ngoài để tiện gặp bạn trai thôi.”
“Hả?” La Gia Nam nhíu mày.
Có vấn đề.
“Các anh chắc chưa thấy Chu
Hạo. Cậu ta xinh đẹp lắm luôn, đúng là Phan An tái thế.” Nếu không
phải do mặt đang đau, Đông Vũ có thể ngoác miệng ra luôn: “Từ năm nhất đã là
hot boy rồi đấy. Con gái theo đuổi cậu ấy nườm nượp, nhưng chẳng có ai lọt vào
mắt xanh của cậu ấy hết. Đến năm hai, cậu ấy làm trợ giảng cho giáo sư Từ, sau
đó cậu ấy có nói bóng gió rằng quan hệ giữa cậu ấy và thầy Từ là… Quan hệ đó
đó.”
Theo ghi chép, Phan An (247-300), vốn tên là
Phan Nhạc, tự An Nhơn, người Trung Mưu, Huỳnh Dương, là một nhà văn thời Tây
Tấn. Nhờ nhan sắc lấn át cả phái đẹp, Phan An được ngợi ca là đệ nhất mỹ nam
thời cổ đại, đứng trên cả Lan Lăng Vương, Tống Ngọc và Vệ Giới.
“Chắc không?”
“Giáo sư Từ cũng thường
xuyên đến kí túc xá của cậu ấy.”
“Giáo sư Từ tên là gì?”
“Từ Thương Hải, nghe tên
đúng là lãng tử.” Đông Vũ ôm mặt, nhướng mày hết mức: “Kết hôn rồi, có vợ nhưng
không có con.”
La Gia Nam lấy danh thiếp ra
cho anh: “Được rồi. Cậu nghỉ ngơi đi. Nhớ được gì thì cứ gọi tôi.”
————————
Ra khỏi bệnh viện, Kỳ Minh
thấy La Gia Nam không đi đường về Cục, hỏi: “Em muốn đi đâu?”
“Đi tới trường để nói chuyện
với giáo sư Từ.” La Gia Nam ngậm điếu thuốc, mở cửa xe để khói bay ra bớt: “Ông
ấy có thể biết ai là người bức bách Chu Hạo.”
“Em nghĩ ổng sẽ thẳng thắn
thừa nhận quan hệ với Chu Hạo à?” Kỳ Minh lắc đầu: “Ổng đã kết hôn rồi, tức là
ổng muốn giấu nhẹm xu hướng tính dục của mình.”
“Có liên quan đến mạng người
thì em cũng đéo quan tâm ổng giấu cái gì.”
Kỳ Minh im lặng một chút rồi
nói: “La Gia Nam, em nghĩ em quen anh thì em sẽ không bị gì hả?”
La Gia Nam cười rồi phả ra
một làn khói: “Em đâu có quan tâm người khác nói thế nào. Cuộc đời là do mình
làm chủ mà, anh nhìn đội trưởng Trần với đội phó Triệu đi. Bọn họ không tốt à?”
Thấy trái tim rộng lượng hơn
lỗ thủng tầng ozone của La Gia Nam, Kỳ Minh bất đắc dĩ cười: “Cha của em chắc
chắn biết chuyện rồi đó. Lúc tụi mình đi về ấy, anh thấy bác trai không được
vui lắm.”
Khoé miệng La Gia Nam run
lên. Hắn chột dạ nói: “Biết thì cũng biết rồi, cùng lắm thì đánh em thôi. Chứ
sao?”
“Chính trực quá, lẫm liệt
quá. Mắc cái gì em run cầm cập vậy?”
“Em không có run, tại đường
xóc quá thôi.”
“Đừng lo quá. Anh phẫu thuật
chấn thương ngoại khoa giỏi lắm. Cha em đánh gãy cái xương nào anh cũng nối lại
được.”
“…” Trong lòng La Gia Nam
nói lỡ như đánh gãy chân giữa thì anh tính thế nào?
————————
Từ Thương Hải vừa nghe đến
tên Chu Hạo thi mặt mày sa sầm. Ông yêu cầu các trợ giảng trong văn phòng ra
ngoài rồi ngồi xuống ghế sofa với La Gia Nam và Kỳ Minh.
“Tôi đã không liên lạc với
Chu Hạo cả năm nay rồi.” Giọng nói của Từ Thương Hải trầm thấp, đầy từ tính,
khuôn mặt tuấn tú, mới ngoài bốn mươi tuổi, cũng chính là lúc đàn ông hấp dẫn
nhất: “Bên ngoài có mấy lời đồn đại, nhưng quan hệ giữa tôi với cậu ấy là trong
sạch. Tôi có gia đình rồi. Những kẻ hủy hoại danh tiếng của tôi ghen tị vì tôi
có thể nhận được tài trợ cho các công trình nghiên cứu khoa học.”
La Gia Nam giơ tay ra hiệu
cho ông đừng đoán mò nữa. Hắn nói: “Giáo sư Từ, chúng tôi đến đây không phải để
điều tra chuyện giữa ông và Chu Hạo. Hiện tại có một sinh viên vừa mới mất,
chúng tôi có lí do để tin tưởng rằng kẻ trước đây từng xâm hại nhân thân Chu
Hạo chính là nghi phạm của vụ án này.”
“Anh nói sao?” Sắc mặt Từ
Thương Hải thay đổi: “Chu Hạo bị… Bị…”
La Gia Nam gật đầu: “Sự việc
xảy ra vào tháng mười một năm ngoái.”
“Chẳng trách… Chẳng trách
cậu ấy thôi việc trợ giảng…” Hai tay Từ Thương Hải sốt sắng nắm vào nhau, lấy
cánh tay chặn môi lại, thân thể run rẩy vì phẫn nộ: “Là tên khốn khiếp nào
làm?”
“Chu Hạo không chịu nói nên
chúng tôi mới hỏi thầy.” La Gia Nam hơi khom lưng về phía trước: “Giáo sư Từ,
hay là anh giúp chúng tôi gọi cho Chu Hạo được không?”
Từ Thương Hải chau mày:
“Được, nhưng tôi không biết số điện thoại của cậu ấy, nghe nói cậu ấy đi Nhật
Bản rồi.”
“Tôi có.” La Gia Nam giơ số
điện thoại trong danh bạ của mình cho Từ Thương Hải xem.
Từ Thương Hải lấy điện thoại
ra, tay ông run run ấn dãy số kia. Trong lúc đang kết nối, La Gia Nam vẫy tay
để ra hiệu cho ông mở loa ngoài.
Điện thoại được kết nối, Chu
Hạo chưa kịp nói chuyện thì Từ Thương Hải đã nghẹn ngào: “Hạo Hạo, là tôi!”
Đầu dây bên kia im lặng một
chút, sau đó có tiếng nói: “Giáo sư, thầy lấy được số của em từ cảnh sát sao?”
“Sao cũng được, Hạo Hạo, em
nói cho thầy biết tên khốn nào tổn thương em?” Từ Thương Hải kích động đứng
lên: “Có chuyện gì, sao em không nói cho tôi?”
Tiếng Chu Hạo đứt quãng hút
khí từ bên kia: “Nó… Nó dùng video của thầy với em trong kí túc xá… Uy hiếp em…
Em không muốn thầy… Bị huỷ hoại…”
La Gia Nam nhìn thân thể Từ
Thương Hải đứng không vững thì nhanh chóng đứng dậy nắm lấy vai đối phương. Từ
Thương Hải hình như muốn nói gì đó nhưng ông lại ho sặc sụa. Thấy vậy, Kỳ Minh
liền yêu cầu La Gia Nam đặt Từ Thương Hải lên ghế sofa rồi mở miệng đối phương
để kiểm tra xem có thứ gì cản đường hô hấp hay không, sau đó đè lên ngực đối
phương để nghe tim phổi.
“Không phải bệnh phổi. Chắc
là xuất huyết dạ dày.” Kỳ Minh vừa nói vừa gọi 120.
Nghe âm thanh hỗn loạn trong
điện thoại, Chu Hạo vội vàng hỏi: “Thầy ơi? Thầy?”
“Thầy cậu mới ho ra máu.” La
Gia Nam bắt điện thoại. “Chu Hạo, tôi là La Gia Nam, hôm trước tôi có gọi điện
cho cậu. Tôi rất xin lỗi vì đã dùng cách này để gọi cho cậu, nhưng tôi mong cậu
sẽ nói cho tôi người lúc trước uy hiếp cậu là ai.”
“Tôi không biết… Nó gửi cho
tôi một e-mail đính kèm video, yêu cầu tôi đợi nó trong kí túc xá vào buổi tối…
Sau đó vào ban đêm… Có người đeo khẩu trang và đội mũ tới… Cũng không nói gì…”
Chu Hạo vừa khóc vừa nói: “Thầy ấy sao rồi? Thầy ấy sẽ không chết, phải không?”
La Gia Nam nhìn về Kỳ Minh,
Kỳ Minh ra hiệu cho hắn yên tâm.
“Đừng lo, ở đây có bác sĩ.”
La Gia Nam tiếp tục nói chuyện với Chu Hạo: “Người đó có đặc điểm gì hay không?
Bất kì đặc điểm nhỏ nào mà cậu nhớ tới cũng được!”
Chu Hạo làm sao nghe lọt tai
nữa. Cậu không ngừng kêu: “Thầy! Cho tôi nói chuyện với thầy ấy!”
“Xe cấp cứu đến rồi. Tôi đưa
thầy cậu đi bệnh viện, lát nữa tôi sẽ gọi lại cho cậu!”
Nghe thấy tiếng xe cấp cứu ở
đằng xa, La Gia Nam tắt điện thoại, cõng Từ Thương Hải rồi lao ra khỏi văn
phòng.
————————
Từ Thương Hải bị xuất huyết
dạ dày nhưng không nghiêm trọng lắm. Ông đã hồi phục tinh thần sau một giờ
truyền dịch trong phòng quan sát của trung tâm cấp cứu. La Gia Nam báo tin cho
vợ ông, sau khi bà chạy đến nơi lại thấy có cảnh sát nên tưởng rằng tình huống
rất nghiêm trọng. Cân nhắc đến quyền riêng tư của Từ Thương Hải, La Gia Nam
không kể chi tiết sự việc mà chỉ nói rằng cảnh sát đến dò hỏi về trợ giảng của
giáo sư Từ.
“Chu Hạo, tôi biết cậu ấy.”
Vợ thầy Từ thật sự rất bình tĩnh. “Tôi cũng không thích đàn ông, kết hôn với
lão Từ để che mắt thiên hạ thôi. Chuyện này trong trường không có ai biết. Dù
sao ông ấy cũng là giáo sư, phải có chút mặt mũi.”
Vẻ mặt La Gia Nam như thể
hắn vừa mở cánh cửa tiến vào một thế giới mới. Kỳ Minh nhẹ nhàng kéo góc áo hắn
để nhắc nhở hắn không được mở miệng quá lớn trước mặt phụ nữ. Bà Từ đi vào
phòng năm phút rồi ra gọi họ vào.
Mặt Từ Thương Hải trắng như
tờ giấy, trên cổ áo còn loang lổ vết máu. Do tức giận mà ông phụn ra một ngụm
máu gần như tối đen.
“Vì tôi…” Ông thở dài, nói:
“Mà Hạo Hạo phải chịu oan ức lớn như vậy.”
La Gia Nam nói: “Tôi vừa mới
gọi điện cho Chu Hạo. Cậu ấy nói sẽ nhanh chóng về nước và dặn thầy giữ gìn sức
khoẻ.”
Nghe đến đây, Từ Thương Hải
có vẻ hơi sốt ruột. Ông vội vàng ngồi dậy, nói: “Đừng, đừng để cho cậu ấy về
nước. Đi nước ngoài cũng phải tối thiểu ba năm. Nếu quay về là coi như bỏ việc
luôn.”
“Thầy không muốn gặp cậu ấy
à?” Kỳ Minh vươn tay đè vai Từ Thương Hải, nói: “Không muốn chính miệng nói cho
cậu ấy mọi chuyện đều không phải lỗi của cậu ấy, không muốn nói cho cậu ấy biết
thầy còn yêu cậu ấy sao?”
Từ Thương Hải nhắm mắt lại,
cay đắng nói: “Tôi làm gì có tư cách mà yêu cậu ấy… Cậu ấy vì tôi nên mới bị
tên khốn kia… Này!”
Bàn tay cắm ống truyền dịch
đập mạnh ra khỏi giường, một dòng máu chảy ngược lên ống. Kỳ Minh yêu cầu La
Gia Nam xốc giường bệnh lên một chút để nâng cao vị trí của tim cho máu không
chảy trở lại. La Gia Nam thấy đã muộn nên nói với Từ Thương Hải vài câu để anh
ta nghỉ ngơi cho tốt.
La Gia Nam quay về Cục rồi
kể lại sự việc với Trần Phi.
“Nếu Chu Hạo về nước thì chờ
gặp người rồi hỏi.” Trần Phi nói.
“Dạ. Cháu cũng nghĩ vậy. Cậu
ấy có thể cung cấp manh mối quan trọng.” La Gia Nam nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy
trong bãi xe có một chiếc xe nhìn quen đến không thể quen hơn được, sau lưng
căng thẳng: “Cha cháu đến ạ?”
Trần Phi gật đầu, nói: “Vừa
đến thôi. Nãy tôi thấy anh ấy ở sảnh. Anh ấy nói Cục trưởng Tề tìm ảnh có
việc.”
Triệu Bình Sinh ở bên cạnh
ho khan một tiếng. Hả? Sao lại thấy hơi khó thở.
No comments:
Post a Comment