Friday 10 November 2023

Liệp chứng Pháp y (Q3) (C89)

 Chương 89 Chuyện xưa 

Nghe thấy "Triệu Bình Sinh là ba tôi", đầu La Gia Nam "ong" một cái, một người biến thành hai —— tình huống gì? Triệu chính ủy có con riêng bên ngoài? Vậy Trần đội không lẽ để hắn còn nguyên a!

Kỳ Minh cũng nghe thấy, đẩy cửa xuống xe, thò đầu ra cửa nhìn lại. Người thanh niên bị người gác cổng chặn lại, mặc cho nói thế nào, chính là không cho vào. Con trai của Triệu chính ủy? Ai mà không biết đồng chí Lão Triệu sống hơn nửa đời người vẫn chưa kết hôn! Chạy đến cục công an nhận cha, sao không nói là con trai cục trưởng a!?

Nhưng mà chuyện liên quan đến Triệu Bình Sinh, La Gia Nam cảm thấy tốt nhất là hỏi rõ ràng chuyện gì xảy ra, cùng Kỳ Minh ra hiệu đi về phía cửa. Đồng chí Lão Triệu bất quá chỉ là chính ủy cục thành phố, gia tài không có gì càng không phải nhân sĩ nổi tiếng, nhận cha để làm gì

Đi tới trước mặt hai người, La Gia Nam đưa tay ngăn cản một cảnh sát vũ trang đang làm nhiệm vụ: “Em tiếp tục đứng canh gác đi, người này giao cho anh.

-Rõ! Cảnh sát vũ trang đứng thẳng chào hỏi, thân hình thẳng tắp xoay người tại chỗ, sải bước lên đài làm nhiệm vụ, trong nháy mắt hóa thành một pho tượng, ánh mắt chợt nhìn thẳng vào màn đêm

Quay mặt đánh giá tiểu tử kia một phen, La Gia Nam nhíu nhíu mày: " Em tên là gì a? Tại sao lại đến sở cảnh sát?

Trước mặt hiện ra một người đàn ông mười phần phỉ khí, chàng trai theo bản năng lui về phía sau nửa bước, cũng nhíu mày: "Anh là ai?

"Tôi ha?" Giám đốc! "La Gia Nam vừa nói xong liền nghe bên cạnh truyền đến tiếng cười không nhịn được, xoay mặt nhìn cảnh sát đang làm nhiệm vụ một cái, ý bảo đối phương đừng làm rộn

Chàng trai này rõ ràng không dễ lừa gạt như vậy, la lên "Cục trưởng Công an chỉ vậy thôi sao? "Được! Vậy anh gọi Triệu Bình Sinh ra!

La Gia Nam nghiêng đầu một cái, khinh thường nói: “Nói gọi là gọi? Em là ai?

Tôi là con trai hắn!

Có sổ hộ khẩu không?

“……..”

La Gia Nam nhìn vẻ mặt của hắn ngẩn ra, trong lòng tự nhủ cho mày chết, lập tức giơ tay về phía đối phương: "Nào, đưa chứng minh thư đây, muốn nói bậy, vậy phải dựa theo vu khống phỉ báng cán bộ công chức giam giữ a

Tôi không có —— tôi ——" bị cảm giác áp bách vô hình bức lui một bước, khuôn mặt vốn đỏ bừng của người trẻ tuổi đột nhiên nổi lên phẫn nộ, quay đầu hướng trong tường viện cao giọng hô: "Triệu Bình Sinh ra đây cho ta! Có gan làm không có gan nhận mà là đàn ông sao!

Này! Con mẹ nó chứ!

Hắn rống đến La Gia Nam tức bốc lên cổ, liền đem người ta ấn cổ quỳ xuống. Chạy cục công an thành phố tìm cha còn chưa tính, còn mẹ nó chọc cửa lớn chỉ đích danh mắng người, gan cũng quá lớn rồi

Cánh tay bị vặn ngược, chàng trai đau đớn kêu lên: "Cảnh sát - cảnh sát đánh người!"

- Câm miệng lại! La Gia Nam kéo còng ra "rắc rắc" còng tay, xách lên đẩy vào trong sân, hung tợn: "Không muốn gặp cha sao!? Ta đặc biệt mang ngươi đi gặp!

Nhận điện thoại La Gia Nam gọi tới, Triệu Bình Sinh hóa đá tại chỗ

- Gì? Chú mới không...

"Trong cục có việc gì à?"

Nghe thấy Trần Phi hỏi sau lưng, đồng chí Lão Triệu chột dạ, vội vàng quay đầu, đối với người vừa tắm xong liền mặc quần lót đi dạo khắp phòng trong nháy mắt điều chỉnh giọng điệu, nghĩa chính ngôn từ nói: "À, Cục phó Quế Lan gọi anh nhanh chóng trở về đối chiếu bản thảo buổi họp báo tiếp theo.

Nói nhảm nhừ! Trần Phi hạ mặt. Với bản lĩnh nói dối của đồng chí Triệu nhà hắn, trước mặt người đã làm điều tra hình sự hơn ba mươi năm, không khác gì đứa trẻ ba tuổi. Không nói lý do của đối phương, chỉ nói ngôn ngữ cơ thể kia, khoa tay múa chân cái gì đây? Làm như em ngu lắm vậy?

Hắn không vạch trần, mà xoay người đi về phía móc áo: "Đã đến lúc này rồi, để em đi cùng anh. Cục phó coi bộ đợi không nổi rồi ”

"Không! Em đã lăn lộn bao nhiêu ngày rồi! Nghỉ ở nhà! Anh tự lái xe đi! "Trong lời nói, Triệu Bình Sinh cũng không ý thức được mình tự nhiên nói như hét, sắp mẹ nó xuyên thủng nóc nhà

Ngón tay Trần Phi đang khoác áo sơ mi trên người dừng lại, chậm rãi quay đầu lại, cung lông mày nguy hiểm hạ xuống, con ngươi sâu thẳm lóe lên ánh sắc nhọn như lúc còn trẻ: "Nào nhiều lời vô nghĩa như vậy! Thay quần áo nhanh lên! ”

Mắt thấy hắn đưa tay về phía bao súng, trên lưng Triệu Bình Sinh giật mình, kinh hồn bạt vía nhào tới túm lấy cánh tay Trần Phi, "Làm bản thảo họp báo thôi mà, còn mang theo súng làm chi? ”

Trần Phi vốn đè nén tính tình, cảm giác lực đạo trên cánh tay căng thẳng, lông mày càng không vui nhíu chặt: "Quen rồi, anh buông em ra. ”

Triệu Bình Sinh nào dám buông lỏng.

Trần Phi nổi giận, mắt hổ trợn tròn: "Còn không buông ra!? ”

"Anh … anh …haiz! Em bỏ súng xuống trước đã, anh nói chuyện này". Dù sao cùng nhau sống chung nhiều năm như vậy, Triệu Bình Sinh đối với Tính tình Trần Phi rõ ràng, nghĩ thầm thay vì để cho hắn đến hiện trường lại nổ, không bằng thừa dịp lén lút chỉ có nhau giải thích sự tình một chút, dù sao chín phần chín là tiểu tử kia muốn nhặt một người cha tiện nghi.

Uh... Nên vậy

Trần Phi rốt cục buông súng, rút cánh tay ôm lên ngực, nhướng mắt nghiêng người nhìn đối phương, giống như thẩm vấn phạm nhân: "Nói đi! ”

Triệu Bình Sinh lập tức thẳng thắn nói hết

Trần Phi nghe xong hít khí —— ai khi còn trẻ không có chút chuyện xưa chứ? Chỉ cần là chuyện trước khi xác định quan hệ, ai cũng không có tư cách chỉ trích ai, nhưng mà thằng con lớn hai mươi tuổi đột nhiên tới cửa nhận cha còn chỉ đích danh mắng, cái này rất quỷ dị, chẳng lẽ lúc còn trẻ họ Triệu thật sự làm qua chuyện thiếu đạo đức, còn mẹ nó vẫn gạt ta? Nghĩ như thế, lạnh lẽo mãnh liệt từ đáy mắt nổi lên, hắn rút ngón tay hướng mũi Triệu Bình Sinh, đầu ngón tay tức giận đến run rẩy: "Lão Triệu!  ——”

"Anh không có! Anh thực sự không có! "Chỉ biết thẳng thắn không đổi được khoan hồng, Triệu Bình Sinh cũng sắp gấp gáp khóc, "Anh làm qua chuyện gì chả lẽ không biết! Không đời nào!

"Anh dùng lương tâm nói đi, năm đó ở Hồng Kông! Có phải anh có con trai với tiểu thư nhà giàu kia không? ”

"Không! Anh chưa bao giờ ngủ với cô ấy! ”

"Vậy cùng em họ của Thịnh Quế Lan!? Anh dám nói không!? ”

"Anh không có nha lão Trần, em nghe anh giải thích, cô ấy là -"

Chỉ thấy Trần Phi không kiên nhẫn xua tay, vẻ mặt "Không nghe không nghe hòa thượng niệm kinh": "Được Triệu Bình Sinh! ngươi đừng giải thích! Giải thích cái gì!? Chờ tôi 15 năm? Cái rắm! Một ngày cũng không trì hoãn anh tìm đối tượng! ”

" Anh cũng không ít lần nói về đối tượng à! Cháu gái của Tề Cục, Anh dám nói chưa hề ngủ?

Cãi nhau nói vậy, Triệu Bình Sinh trong lòng ủy khuất, ngoài miệng không có cửa, chỉ mình Trần Phi xuất tiết ra ngoài

“Em đặc biệt sao..."Trần Phi trong nháy mắt hụt hơi, nhưng lập tức lại diễm cao tám thước tiếp tục: "Em lúc đó mới bao nhiêu a! Nhiều cô gái đuổi theo em, hoặc là người thân của lãnh đạo, ai em cũng không thèm cho vào mắt!?

"..."

Này! Còn khoe khoang!

Cảm giác ống phổi sắp nghẹn, Triệu Bình Sinh dùng hết sức giơ tay ngăn cản hành vi ấu trĩ đào bới lẫn nhau, tận khả năng bình tâm tĩnh khí nói: "Quá khứ ta không đề cập tới, hiện tại đi cục, thầy Kỳ cũng ở đây, không quan tâm tiểu tử kia nói như thế nào, DNA chứng minh hết thảy!

"Được rồi! Chờ xem, mẹ nó thằng đó là con anh thì anh liệu cút đi!

Nói dứt, Trần Phi quay đầu đi về phía cửa. Triệu Bình Sinh cuống lên, trong lòng tự nhủ này nhà đơn vị chia cho anh đi, sao anh lại cút? Đụ mẹ…

"Lão Trần! Quay lại đây! Quần! Mặc quần vào!"

---

Nhốt thằng nhóc kia vào phòng thẩm vấn, La Gia Nam dán mặt vào kính một chiều nhìn vào trong, nhìn trái nhìn phải, càng nhìn càng cảm thấy tiểu tử này giống Triệu Bình Sinh khi còn trẻ, không khỏi có chút chột dạ. Trận vừa rồi hắn xuống tay đủ đen, vạn nhất nếu thật sự là công tử nhà họ Triệu, không quản là công sinh tư sinh, quay đầu lại chạy tới cùng cha ruột khóc lóc kể lể mình bạo lực chấp pháp, không chừng bị thiến luôn.


Thằng nhóc này to mồm, chọc vào cửa lớn hét một câu, nửa tòa nhà rung chuyển. Nhìn đi, không đến sáng mai tỉnh sở đều phải biết Triệu Bình Sinh có một đứa con trai tới cửa nhận cha, nếu không hắn không thể gọi điện thoại cho Triệu Bình Sinh, dù sao chính mình hỏi rõ ràng trước rồi nói sau.

Đưa tay túm ống tay áo Kỳ Minh, La Gia Nam hạ thấp giọng hỏi: "Ôi, vợ, anh nhìn hắn và Triệu chính ủy, có giống không?

"Hình xương có sự chồng chéo nhất định, nhưng..." Kỳ Minh nhíu mày, chần chờ một lát nói: "Mà nói như vậy cũng không được, lột da đi

“......”

La Gia Nam thầm nghĩ buổi tối chúng ta đừng chơi kịch bản kinh dị như vậy được không?


Cửa phòng giám sát từ bên ngoài đẩy ra, Hạ Dũng Huy bưng bộ dụng cụ thu thập ADN vào nhà: "Thầy Kỳ, đồ nè. 

Tối nay anh tăng ca, nhận được điện thoại Kỳ Minh yêu cầu đưa dụng cụ thu thập chứng cứ tới, vội vàng đem lên.

Kỳ Minh nghiêng đầu về phía bàn: "Thả ở đó đi"


"Muốn lấy chứng cứ sao? Em làm cho". Nói xong, Hạ Dũng Huy xách ra túi có găng tay cao su vô trùng.


"Không cần, bây giờ còn không xác định có cần lấy chứng cứ hay không, chỉ là chuẩn bị trước." Em trở về văn phòng đi, có cần anh tự mình làm là được."


Không cần làm vừa vặn bớt việc, Hạ Dũng Huy cất găng tay lên, quay đầu nhìn về phía gương một chiều: "Người này đã làm gì?


La Gia Nam bên cạnh chào hỏi hắn: "Tiểu Hạ tới vừa vặn, em nhìn thằng nhóc này, bộ dạng có giống Triệu chính ủy hay không.


"Nhìn như vậy có giống không hả?." Không biết phát sinh chuyện gì, Hạ Dũng Huy nghi hoặc nhướng mày, "Bất quá em chưa từng thấy qua Triệu chính ủy lúc còn trẻ như thế nào, nếu có ảnh chụp thì có thể so sánh.


"Anh có anh có." Ngọn lửa bát quái hừng hực thiêu đốt, La Gia Nam hưng phấn bật mở điện thoại di động, lấy ra ảnh chụp chung của ông nội hắn, ba hắn và Trần Phi và Triệu Bình Sinh, đầu ngón tay mở rộng hai khuếch đại, phóng đại khuôn mặt, "Nè nhìn xem, so sánh.”


Cúi đầu nhìn bức ảnh, lại nhìn đứa nhỏ trong phòng, Hạ Dũng Huy không vội đưa ra kết luận, chỉ nói: "Triệu chính ủy lúc còn trẻ rất đẹp trai a.”


La Gia Nam vui vẻ: "Hiện tại cũng đẹp trai mà, lúc trước còn để cho chị nuôi của anh vừa mắt, túm lấy đòi giới thiệu người không biết bao lâu. ”


"Vậy tại sao chú không kết hôn?" Hay chú chuyển công tác? "Hạ Dũng Huy chỉ biết trong phòng pháp y không có ai là dị tính, về phần người ở các bộ phận khác, nhận còn chưa nhận biết toàn bộ.


"Hả? Chú sao—— "La Gia Nam dập đầu một cái, cân nhắc một chút cảm giác nói theo thực tế cũng không có vấn đề gì, vì thế lặng lẽ sờ sờ nói cho Hạ Dũng Huy, "Chú và đội Trần của chúng ta là một đôi.”


Tôi đi chết đây, Hạ Dũng Huy không khỏi thầm than, nơi này nên đổi tên thành cục công an thành phố Long Dương, sao gay nhiều quá vậy, trái tim cục trưởng đại nhân còn kiên cường? Nói đi cũng phải nói lại, đơn vị có tỷ lệ nam nữ chênh lệch quả thật rất giàu độc thân, nam nhân mang đặc tính nữ tính như Kỳ Minh rất dễ dàng hấp dẫn ánh mắt đồng tính, nếu không chỉ có một nam nhân thẳng thắn như La Gia Nam, nói như thế nào thì gấp gừ là gấp.


Lúc này Kỳ Minh đi về phía trước một bước, ngăn cách hai người ở khoảng cách quá gần, nghiêng đầu nhìn Hạ Dũng Huy: "Em đừng ngâm mình ở đây nữa, trong phòng làm việc không thể không có người nhìn chằm chằm, máy móc đều bật.


"A, em đi xuống đây."


Ý thức được Kỳ Minh để ý mình và La Gia Nam tương tác thường xuyên, Hạ Dũng Huy thức thời quay đầu rời đi. Vào thang máy đụng phải Triệu Bình Sinh và Trần Phi một trước một sau đi ra, vừa định chào hỏi lại phát hiện biểu tình của hai người đều giống như muốn lên hình, vội vàng lắc người tránh ra. Kết hợp với chuyện La Gia Nam hỏi hắn Triệu Bình Sinh cùng tiểu tử phòng thẩm vấn kia có dáng vẻ giống nhau hay không, cùng với tình huống Kỳ Minh muốn công cụ xét nghiệm ADN, trong lòng đại khái đoán được tám chín phần mười.


A, cục công an thành phố Long Dương này thật sự rất náo nhiệt


(Câu thành ngữ mê Long Dương bắt nguồn từ mối tình của Ngụy An Ly vương và cậu học trò Long Dương Quân rất được nhà vua sủng ái, giới đồng tính TQ dùng chữ này để nói tránh)


Vào phòng giám sát cách gương một chiều nhìn lại, Triệu Bình Sinh càng nhìn càng mơ hồ —— chưa từng thấy qua đứa nhỏ này a, sao tự nhiên nhảy ra được? Sao lại  gọi mình là cha chứ?


"Quen mắt chưa?" Trần Phi tức giận hỏi.


La Gia Nam và Kỳ Minh ở bên cạnh, không tiện nói, còn nghẹn cười nghẹn đến có chút vất vả.


"Không biết." Triệu Bình Sinh nói thật, "Như vậy, anh đi nói chuyện với hắn, hỏi xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.”


Triệu Bình Sinh bây giờ nói cái gì Trần Phi đều phải nhặt từng lời mà nghe, mà nhiều năm sự nghiệp cảnh sát hình sự luyện tập nhạy bén, khiến cho hắn có thể nhanh chóng nắm bắt được trọng điểm của vấn đề: "Anh đi hỏi mẹ hắn là ai không phải được rồi sao?”


Đúng vậy, Triệu Bình Sinh phản ứng lại, đầu óc thành gỗ rồi, sao lại quên mất chuyện này?


Đẩy cửa vào phòng, Triệu Bình Sinh cùng thanh niên bị còng tay ở tay vịn bốn mắt nhìn nhau, đánh giá lẫn nhau. Nói thật đứa nhỏ này nhìn qua ngược lại bộ dạng không tệ, rất có chút sức mạnh bên ngoài mềm mại bên trong khi còn trẻ của hắn, nhưng nói phá trời cũng không có khả năng là con ruột của hắn. Vì thế hắn cũng không vừa lên liền thẳng thắn thân phận, mà là bày ra giọng điệu, ngữ điệu bình thản hỏi: "Thanh niên, chú là chính ủy cục thành phố, phụ trách công tác tư tưởng chính trị, nghe đồng nghiệp nói cháu đến chỗ chúng ta tìm ba, vậy cháu có thể nói cho biết tên mẹ cháu trước không?”


Triệu Bình Sinh nói năng cử chỉ thoạt nhìn tựa như một lãnh đạo, hơn nữa so với La Gia Nam, gương mặt nhìn còn tốt hơn nửa phần. Cảnh giác của thằng nhóc hơi buông lỏng, hít sâu một hơi, trầm giọng nói ra rõ ràng ba chữ…


"Lâm- Khải – Như”


Chữ này vừa mới ra khỏi miệng, La Gia Nam mắt thấy Trần Phi từ trên ghế "cọ" một cái đứng lên, tầm mắt kinh ngạc cách gương một chiều cùng Triệu Bình Sinh biểu tình càng thêm khiếp sợ nhìn nhau.


Đây không phải là bạn gái cũ của em sao? -Hắn thấy Triệu Bình Sinh im lặng chất vấn.

                                                                                                      Chương 90

No comments:

Post a Comment