Chương 59 Tôi yêu em ấy như vậy!
“Sinh viên bây giờ ghê thiệt. Không chỉ lên sân thượng đẩy đưa mà còn chơi kẹp ba.” Trên đường đi thẩm vấn nhân chứng, La Gia Nam thở dài nói.
“Em tốt nghiệp đại học được mấy năm rồi?” Kỳ Minh
không nhìn ra ngoài cửa xe nữa mà quay sang nhìn La Gia Nam: “Nói như thể mình
già lắm ấy.”
“Hơn năm năm rồi anh. Lúc em lên năm tư đã đi thực
tập ở phân cục rồi.”
“Em chưa bao giờ lên sân thượng thật hả?”
“Dạ thật!”
“Không vào thư viện luôn? Phòng chứa dụng cụ thể
thao thì sao? Còn phòng thiết bị? Phòng thí nghiệm?”
“Trời, anh biết nhiều quá ha.” La Gia Nam liếc qua:
“Chứ không phải anh nói lúc anh đi học anh không nói chuyện yêu đương à?”
Kỳ Minh cười lạnh: “Chưa ăn thịt heo không có nghĩa
là chưa từng thấy heo chạy.”
“Hay là em chịch anh ở mấy chỗ này theo thứ tự nhé?”
“Liệu hồn mà lái xe đi.”
La Gia Nam vừa lái xe vừa nghĩ thầm… Về Cục phải
nghiên cứu xem có chỗ nào kín đáo để làm ‘chuyện ấy’ không. Phòng trực ban cũng
tốt, có một cái giường. Văn phòng pháp y thì dẹp đi, không có chỗ nào để nằm
ngoài bàn mổ tử thi.
————————
Tìm đến trưởng nhóm nhảy hip-hop của Tương Hâm, La
Gia Nam đưa phù hiệu cảnh sát cho đối phương xem rồi tiến hành tra hỏi.
“Cái gì? Tiểu Hâm chết rồi sao?”
Trưởng nhóm
nghe tin Tương Hâm qua đời, trong nháy mắt ‘hoa dung thất sắc’ (khuôn mặt xinh đẹp hoảng hốt sợ hãi).
Ngoại trừ mấy chữ này, La Gia Nam cũng không nghĩ ra cách nói nào khác. Chàng
trai này thật sự rất xinh đẹp so với các nữ cảnh sát của Cục Công an. Để Miêu
Hồng đứng bên cạnh chắc trông cô còn nam tính hơn.
Người này nói khóc là khóc, nếu La Gia Nam không
hành động nhanh gọn thì khá là chắc kèo hắn đã bị đối phương bổ nhào vào lòng.
Kỳ Minh nghiêng đầu cười, ai ngờ trưởng nhóm ôm vai anh mà khóc. Đẩy ra thì
cũng kì, vì vậy anh đành phải đứng sững lại rồi vỗ lưng người ta để an ủi.
“Thật sự là một đứa nhỏ đáng thương.” Trưởng nhóm
kéo khăn choàng cổ hình tam giác trông khá thời thượng lên lau nước mắt: “Tiểu
Hâm nhảy giỏi lắm. Nếu không bị trật chân thì bây giờ đã ra nước ngoài thi đấu
rồi.”
“Tối hôm qua cậu ấy ra về lúc mấy giờ?” La Gia Nam
vừa nói vừa vươn tay kéo Kỳ Minh ra sau. Mặc kệ trưởng nhóm xinh đẹp thế nào,
vai của vợ tôi không phải mấy người muốn dựa là dựa.
“Khoảng hơn một giờ… Hôm qua có một nhà tài trợ mời
nhóm đi ăn cơm, sau đó đi hát karaoke, ừm, đi lum la hết.” Trưởng nhóm lấy điện
thoại rồi mở ảnh nhóm ở KTV ra, nói: “Ảnh này tôi chụp ngay trước khi mọi người
ra về.”
La Gia Nam cầm điện thoại phóng to bức ảnh để nhìn
kĩ hơn. Hắn chú ý đến người đàn ông cao lớn đứng phía sau Tương Hâm, trông anh
ta không vui vẻ như mọi người. Xem ánh mắt của người này thì chắc hẳn đang nhìn
chằm chằm Tương Hâm.”
“Đây là ai?” Hắn chỉ vào người đàn ông rồi hỏi
trưởng nhóm.
Trưởng nhóm nhìn qua rồi nhăn mày: “Cận Đại Tráng,
bạn trai cũ của Tiểu Hâm. Thật ra Tiểu Hâm không thích cậu ta lắm đâu, nhưng
hình như nhà cậu ta có tiền nên có thể tặng quà cáp này kia. Thằng nhóc này á
hả, không có tiền yêu thích ba phần, có tiền yêu thích bảy phần, Tiểu Hâm cho
cậu ta một cơ hội để ở bên nhau. Cuối cùng cũng không hợp, quen nhau mà mệt mỏi
quá nên tháng trước hai đứa chia tay rồi. Nhưng Cận Đại Tráng vẫn bám theo cậu
ta, hôm qua chúng tôi đi hát karaoke nó cũng đi theo. Suýt nữa còn đánh nhau
với nhà tài trợ vì lúc chụp ảnh nhà tài trợ khoác vai Tiểu Hâm đó.”
“Tối qua Tương Hâm đi với… Cận Đại Tráng sao?” La
Gia Nam nghe sao cũng có cảm giác đây không phải tên thật mà chỉ là biệt danh.
“Không. Tiểu Hâm giận lắm nên tự gọi xe.” Trưởng
nhóm suy nghĩ một chút rồi nói: “Cận Đại Tráng thì bắt một chiếc xe khác. À
đúng rồi, hai đứa này học chung trường.”
“Thời gian tử vong của Tương Hâm là khoảng bốn giờ
sáng, dư dả thời gian đó.” Kỳ Minh nghiêng đầu nói nhỏ với La Gia Nam.
La Gia Nam gật đầu rồi hỏi trưởng nhóm: “Cận Đại
Tráng chắc không phải là tên thật đâu nhỉ?”
“Không. Đó là biệt danh chúng tôi gọi cậu ta, vừa
cao vừa khoẻ. Tên thật của cậu ta là Cận Kha.”
La Gia Nam trợn mắt. May mà không phải họ Kinh.
Kinh Kha là môn khách của Thái
tử Đan nước Yên và là người rất nổi tiếng vì đã ám sát bất thành Tần Thuỷ Hoàng
(cai trị từ 221 TCN đến 210 TCN). Câu chuyện về Kinh Kha được chép lại ở thiên
Thích khách liệt truyện (刺客列傳) trong Sử Ký của Tư Mã Thiên.
————————
Đúng là Cận Kha rất xứng đáng với biệt danh Cận Đại
Tráng. Lúc La Gia Nam đến trường để bắt người, hắn không thể nào nhấc cậu ta ra
khỏi giường. Thằng nhóc này không chỉ cao mà còn mập, nhìn bằng mắt thường chắc
phải hơn một trăm kí. Cậu đang ngủ mê man thì tỉnh lại, trừng mắt nhìn La Gia
Nam và Kỳ Minh, hỏi: “Mấy người là ai?”
“Tổ trọng án Cục Công an thành phố. Mặc quần áo vào
đi.” La Gia Nam vừa xốc chăn lên đã hối hận, thằng nhóc này ngủ khoả thân.
“Tương Hâm chết rồi, mời cậu theo chúng tôi về để hỗ trợ điều tra.”
Cận Kha đứng lên ‘HẢ?” một tiếng rồi túm lấy cổ áo
La Gia Nam nói: “Anh nói cái gì?!”
La Gia Nam nắm chặt tay Cận Kha rồi bẻ ra sau. Hắn
ấn người đàn ông trần truồng xuống cái bàn lộn xộn rồi lấy còng tay khoá lại
nghe một cái ‘cạch.’
“Thằng nhóc này còn dám đánh cảnh sát?!”
Cận Kha giãy giụa nhưng không thoát khỏi tay La Gia
Nam, mặt bị đè xuống bàn. Cậu thở gấp, vành mắt đỏ ửng, tức giận gào lên: “Anh
lừa tôi! Tiểu Hâm không có chết! Em ấy không chết!”
Kỳ Minh ném một cái quần jeans lên bàn, nói: “La Gia
Nam, em buông ra để cậu ấy mặc quần vào trước.”
Sau khi áp giải Cận Kha về Cục, Kỳ Minh đi làm giám
định DNA trước, còn La Gia Nam tiến hành thẩm vấn. Ngay cả Kiều Đại Vĩ cũng
phải ngước mặt lên nhìn Cận Kha, cân nặng của cậu ép ghế ngồi nghe ‘cót két.’
“Đúng là ngủ một giấc ra hồn nhỉ.” La Gia Nam đẩy
đầu Cận Kha, thằng nhóc này còn dám túm cổ áo của hắn. “Ngủ một mạch mười mấy
tiếng, hôm qua cậu uống bao nhiêu vậy?”
“Không phải Tiểu Hâm… Các anh nhầm rồi… Nhầm…” Ánh
mắt Cận Kha như tan ra. Cậu lắc đầu: “Không phải em ấy…”
Hứa Kiệt gõ bàn: “Trên đầu cậu bây giờ là tội đánh
cảnh sát. Nếu không hợp tác điều tra thì chúng tôi có quyền bắt giữ luôn!”
Cận Kha ngẩng đầu nhìn Hứa Kiệt, sau đó nhìn La Gia
Nam. Quai hàm cậu căng lên.
“Sau khi cậu về kí túc xá có đi tìm Tương Hâm
không?” La Gia Nam hỏi.
Cận Kha lắc đầu: “… Uống nhiều… Tôi không nhớ được…”
“Cậu có thể tự bắt xe về trường mà lại không nhớ
được chuyện sau đó à?” La Gia Nam giơ tấm ảnh lấy từ camera giám sát ở cổng
trường. Tuy không thấy được mặt nhưng dáng người Cận Kha quá dễ nhận biết: “Cậu
vào cổng ngay sau Tương Hâm không tới năm phút thì làm sao không đuổi kịp cậu
ta? Nghĩ kĩ đi rồi nói, bên pháp y đang giám định DNA của cậu rồi. Chờ có kết
quả cậu mới khai thì chắc chắn đã muộn, toà án chắc chắn sẽ phán tử hình.”
“…” Cận Kha nuốt ngụm nước bọt, “Thật ra… Tôi… Tưởng
mình nằm mơ.”
“Cậu hiếp dâm cậu ấy sao?” La Gia Nam dồn Cận Kha
từng bước một: “Các cậu xảy ra tranh chấp, cậu đẩy cậu ta va vào tường nên gãy
xương cổ, sau đó nguỵ trang thành nhảy lầu tự sát đúng không?”
“Tôi không có… Tôi không… Tôi thật sự không nhớ.”
Cận Kha đột nhiên giãy giụa còng tay rồi hét lên với La Gia Nam: “Tôi yêu em ấy
như vậy! Tôi không thể nào giết em ấy!”
“La Gia Nam, em ra đây một chút.” Giọng nói của Kỳ
Minh phát ra từ loa trong góc tường.
————————
La Gia Nam bước vào phòng giám sát ngay bên cạnh,
hỏi: “Giám định DNA có kết quả nhanh vậy ạ?”
“Chưa em. Nhưng anh không nghĩ Cận Kha có thể lập kế
hoạch giết người rồi nguỵ trang thành tự sát trong trạng thái đó đâu.” Kỳ Minh
đưa cho hắn một phần kết quả xét nghiệm: “Anh mới lấy máu để đo nồng độ cồn
thôi. Hiện tại đang là bốn mươi hai miligam trên một trăm mililit, cách đây
mười mấy tiếng thì con số này phải gấp ba lên. Nói như người bình thường là say
quắc cần câu rồi đó.”
“Nhưng thằng nhóc đó biết gọi xe, còn biết tự về kí
túc xá.” La Gia Nam nhíu mày: “Anh nhìn cái thể trạng của nó nữa, ngoài nó ra
thì ai có thể bẻ gãy cổ Tương Hâm?”
“Mấy cái trước thì đều là thói quen trong tiềm thức
rồi. Nhưng nguỵ trang mưu sát thành tự sát thì sao?” Kỳ Minh lắc đầu: “Xương
của Tương Hâm loãng tới mức ngang ngửa một cụ ông bảy mươi tuổi rồi. Không cần
mất nhiều sức đâu, đẩy nhẹ thôi cũng gãy cổ được đó.”
La Gia Nam sờ cằm: “Tương Hâm mới khoảng hai mươi
tuổi, sao lại loãng xương đến mức đó?”
“Ma tuý, hoặc là bệnh tật gì đó, cái nào cũng có thể
là nguyên nhân.” Kỳ Minh đang nói thì điện thoại trong túi rung lên. Cao Nhân
gửi cho anh báo cáo bệnh lí và độc lí.
La Gia Nam nghiêng người qua xem rồi hỏi: “Mấy chỉ
số mà có mũi tên phía sau là sao anh?”
“Can-xi máu,
phốt-pho máu và phosphatase kiềm bạch cầu (1).”
Kỳ Minh nói xong thì gọi cho Cao Nhân, “Em kiểm tra hormone tuyến cận giáp
trong máu giúp anh. Anh nghi ngờ rằng chứng loãng xương của nạn nhân là
do cường tuyến cận giáp (2).
Với lại em làm thêm một phần bệnh lí của các tuyến cận giáp.”
(1) Xét nghiệm phosphatase kiềm
(ALP) được thực hiện để kiểm tra bệnh gan hoặc tổn thương gan và kiểm tra các
vấn đề về xương.
(2) Cường
tuyến cận giáp là bệnh lý do quá nhiều hormone tuyến cận giáp trong máu hoạt
động quá mức. Các tuyến cận giáp sản xuất hormone tuyến cận giáp, giúp cho cơ
thể duy trì sự cân bằng thích hợp của canxi trong máu và các mô. Các biến chứng
của cường cận giáp thường gặp bao gồm: loãng xương, sỏi thận hoặc một số bệnh
tim mạch.
Kỳ Minh cúp điện thoại rồi nói với La Gia Nam: “Anh
nghĩ hung thủ không định giết Tương Hâm, có thể chỉ là tai nạn thôi.”
“Tai nạn ạ?”
“Ừ. Xương cốt của Tương Hâm quá yếu.” Kỳ Minh giơ
tay giữ chặt vai La Gia Nam rồi dùng sức đẩy hắn vào tường: “Có thể là chỉ bị
đẩy ra, hoặc bị ngáng chân té một cái nên gãy cổ.”
La Gia Nam dựa vào tường rồi nói: “Lần sau anh đừng
lôi em ra thí nghiệm nữa. Lỡ gãy cổ em thì anh phải thủ tiết đó.”
Kỳ Minh cười lạnh một tiếng, nói: “La Gia Nam, em
lại không biết giữ mồm miệng rồi. Nếu cứ như vậy thì anh không ngại thủ tiết
ngay từ hôm nay.”
————————
Kết quả giám định DNA của Cận Kha trùng khớp với DNA
trong ruột Tương Hâm, nhưng vì cậu ta không thể nhớ được đêm qua đã xảy ra
chuyện gì nên cảnh sát đành tạm giam để chờ xét xử. La Gia Nam gọi điện cho Lữ
Viên Kiều lúc này đang kiểm tra hiện trường với nhân viên giám định để yêu cầu
cậu trước hết điều tra phòng ngủ của Cận Kha.
Cận Kha ở kí túc xá cho nghiên cứu sinh, phòng hai
người. Nhưng bạn cùng phòng của cậu đã đi thực tập ở công ty, lâu rồi cũng chưa
về phòng nên trên thực tế thì phòng cũng chỉ có mỗi mình cậu. Nhân viên giám
định dấu vết kiểm tra mọi ngóc ngách của căn phòng, ngoại trừ một số dấu vết
được tìm thấy trên ga trải giường. Nhìn vào vết bắn tung toé, đó chắc chắn
không phải là máu mà là một loại chất lỏng khác. Họ cũng không tìm thấy dấu máu
đã được xử lí nào.
“Tìm từng phòng chắc tới Tết mới xong.” Tiểu Hoàng
vừa than vừa đi dọc theo bờ tường.
Lữ Viên Kiều vươn tay ngăn anh lại, nói: “Em mới
nhận ra cái này. Nếu trên tường có máu thì chắc chắn bạn cùng phòng sẽ phát
hiện rồi báo công an từ sớm. Vậy thì hiện trường đầu tiên không phải ở trong kí
túc xá đâu.”
“Vậy thì ở đâu?”
Lữ Viên Kiều chỉ tay vào nhà vệ sinh: “Nhà vệ sinh
lát gạch men, xử lí vết máu dễ hơn nhiều.”
“Đúng rồi, vậy mà tôi không nghĩ đến.” Tiểu Hoàng
cầm đèn đi vào nhà vệ sinh: “Trông cậu có vẻ không lớn lắm mà có nhiều kinh
nghiệm ghê. Đúng là cán bộ điều tra của Viện kiểm sát có khác. Hèn chi đội
trưởng Trần ‘bưng’ cậu sang đây.”
“Dạ đều là kinh nghiệm từ những người đi trước thôi
ạ.” Lữ Viên Kiều khiêm tốn cười: “Hồi còn làm ở Viện kiểm sát, công việc của em
là xác nhận tính hợp pháp và độ tin cậy của chứng cứ nên cũng không được đi đến
hiện trường nhiều.”
“Ừ ừ, dựa theo pháp luật. Mấy ngày trước có người
bên Viện kiểm sát đến tổ chức toạ đàm cứ nhắc lại chuyện này miết. Tôi nhớ hình
như người đó tên… Khương Bân, một cán bộ kiểm sát đó. Cậu quen không?” Tiểu
Hoàng vừa nói vừa tắt đèn trong nhà vệ sinh lên. Anh phun luminol lên tường rồi
bật đèn tử ngoại.
Luminol (C8H7O3N3) được sử dụng
bởi các nhà điều tra pháp y để phát hiện dấu vết của máu trái tại địa điểm phạm
tội vì nó phản ứng với sắt trong hemoglobin và phát sáng.
Lữ Viên Kiều vừa nghe đến cái tên này thì mặt cậu
hơi trầm xuống. May mà Tiểu Hoàng trong bóng tối không thấy dưới sắc mặt cậu
thay đổi.
“Dạ em biết ạ.”
“Cái miệng của anh ta đúng là xịn, trời ơi, nói to
lắm… Thiệt…” Tiểu Hoàng đột nhiên im bặt. Anh phun luminol sang bên cạnh và lấy
đèn chiếu…
No comments:
Post a Comment