Chương 2 4
Kỳ Minh tắm xong đi ra đã thấy bao súng bị La Gia Nam ném trên bàn cà phê, bên cạnh là nửa cái bánh đang ăn dở, còn bản thân hắn đang nằm úp trên sofa mà ngủ. Chắc là hắn mệt muốn chết rồi. Nhìn dáng vẻ ngủ không phòng bị của La Gia Nam, Kỳ Minh lắc đầu rồi lên lầu hai, lấy ra một tấm chăn trong tủ rồi xuống đắp cho hắn.
Kỳ Minh chỉnh đèn trong
phòng khách mờ đi một chút rồi đến quầy bar mini rót một ly whiskey. Anh ngồi
vào bàn máy tính trên ban công nhìn cảnh đêm của thành phố qua ô cửa sổ trong
suốt và tận hưởng khoảnh khắc yên bình hiếm hoi này. Ban công đã được chủ nhà
‘hô biến’ thành một căn phòng hứng trọn ánh nắng, nhìn ra ngoài không thấy các
toà nhà trọc trời. Tầm nhìn rộng thoáng và cả kết cấu bên trong căn nhà đều rất
đúng gu của Kỳ Minh. Vì vậy, anh đã tặng Thiệu Thần – người đã hỗ trợ anh tìm
nhà, một chai rượu ngon thay cho lời cảm ơn.
Màn hình điện thoại di động
sáng lên, đó là thông báo có e-mail mới. Kỳ Minh mở ra xem. Có đồng nghiệp cũ
cần tham khảo ý kiến của anh về một loại ung thư. Một công ty bảo hiểm yêu cầu
anh ta khám nghiệm một thi thể chi chít các tế bào ung thư, nhưng lại không tìm
được nguồn gốc u nguyên phát. Công ty bảo hiểm này có thể tiết kiệm được một
khoản bồi thường rất lớn nếu nguồn gốc u nguyên phát không nằm trong phạm vi
nhận tiền của hợp đồng bảo hiểm.
Trong e-mail, người đồng
nghiệp này đã đính kèm báo cáo chẩn đoán và điều trị chi tiết cùng với biên bản
khám nghiệm tử thi. Người chết là một phụ nữ người Mỹ gốc Phi. Cô nhập viện rồi
tử vong chỉ trong vòng hai tháng. Bác sĩ không thể tìm thấy nguồn gốc u nguyên
phát, và họ không ngờ rằng khám nghiệm tử thi cũng tìm không ra.
Kỳ Minh vừa uống rượu
whiskey vừa xem kỹ từng dòng trong hồ sơ. Rượu vừa uống cạn là hồ sơ cũng đã
xem xong. Hắn di chuyển ngón tay để phản hồi e-mail của đồng nghiệp: “Có thể
là ung thư tế bào hắc tố. Mặc dù xác suất người gốc Phi mắc
phải căn bệnh này là cực kỳ thấp, các ghi chép cho thấy cô gái này có một nửa
huyết thống từ người da trắng. Vì vậy, cần xem bệnh này như nguồn gốc u nguyên
phát. Cậu thử tìm các nốt ruồi trên lòng bàn tay, lòng bàn chân, mép dưới của
móng tay, đùi trong và các vùng da sáng màu khác để phát hiện bệnh lý.”
Ung thư tế bào hắc tố
(Melanoma) là ung thư da ác tính nhất, phát triển từ các tế bào sản xuất
melanin (melanocytes). Theo Hiệp hội Ung thư Hoa Kỳ (American Cancer Society),
người da trắng có tỉ lệ mắc bệnh gấp 20 lần người Mỹ gốc Phi.
Kỳ Minh để điện thoại xuống
đứng dậy vào nhà bếp để rửa ly. Mới vừa rửa ly xong, anh đã nghe tiếng La Gia
Nam từ phía sau: “Còn chưa ngủ à? Anh giỏi thế.”
“Tôi đi ngủ liền đây.”
Kỳ Minh tắt nước rồi quay
đầu lại nhìn La Gia Nam – người bạn này chân đang gác trên sofa, khuôn mặt ngái
ngủ thì trông xấu chết đi được. Hắn bị tiếng nước chảy đánh thức nên cứ nằm như
vậy mà lầm bầm. Kỳ Minh không thèm để ý hắn. Anh lau khô ly và tay rồi tắt đèn
ở quầy bar mini, sau đó lần mò đường lên phòng ngủ trên lầu.
“Khoan…” La Gia Nam nhấc một
tay: “Bật đèn đi…”
Kỳ Minh bật cây đèn bên cạnh
sofa lên. Anh nhìn thấy khuôn mặt thoả mãn đến nhếch miệng của La Gia Nam trong
ánh đèn mờ. Anh cảm thấy hơi buồn cười.
Bao nhiêu tuổi rồi còn sợ
bóng tối?
———————
Camera giám sát cho thấy
Đường Kiến Hiếu sau khi rời khỏi bệnh viện đã lên xe buýt 859. Kiều Đại Vĩ và
Hứa Kiệt đã đi Công ty Vận tải Xe công cộng để trích xuất camera từ sáng sớm.
Đến giữa trưa cả hai mới về Cục.
“Theo dõi phương tiện cho
thấy Đường Kiến Hiếu đã xuống xe buýt tại trạm Đông Bộ.” Giờ cơm trưa vẫn như
cũ là giờ họp. Hứa Kiệt dùng đũa chỉ vào ảnh. “Khu Đông Bộ là khu cải tạo nhà
cũ lớn nhất thành phố. Hiện tại kiến trúc bên đó đang hư hại nghiêm trọng, dây
cáp và dây điện đều được mắc trên không, đường thì chật hẹp nên xe cộ không thể
lái vào.”
“Có chắc chắn Đường Kiến
Hiếu xuống xe rồi vào khu này không?” Trần Phi hỏi.
Kiều Đại Vĩ mở một đoạn
video khác, nói: “Video này được camera giám sát cạnh bến xe ghi lại, sau đó
thì không còn camera nào ghi được hình ảnh của Đường Kiến Hiếu nữa. Khu này
đang được xếp vào kế hoạch cải tạo nên các cơ quan chấp pháp không thể gắn thêm
camera vào bên trong.”
“La Gia Nam.” Trần Phi gõ
mặt bàn: “Ăn no chưa?”
La Gia Nam giơ trái chuối
lên, nói: “Cháu còn chưa được ăn trái cây tráng miệng.”
“Để đó đi. Không ai cướp của
cậu đâu.” Trần Phi nói. Ông liếc nhìn Triệu Bình Sinh đang cười trộm rồi quay
sang nghiêm mặt với La Gia Nam: “Không phải cậu sợ bị người ta cướp công à? Đi
đến khu Đông Bộ gõ cửa từng nhà đi. Không tìm được Đường Kiến Hiếu thì đừng
hòng về nhà ngủ.”
“Không sao, đội trưởng. Cháu
ngủ trong xe cũng được.” La Gia Nam nhét trái chuối vào tay Miêu Hồng, nói: “Sư
phụ canh giúp con. Thấy ai ăn vụng thì sư phụ cứ cốc đầu.”
Ai ngờ Miêu Hồng vừa cầm
trái chuối đã lột ra ăn.
Kỳ Minh ngồi trên xe, vừa
nghe La Gia Nam cằn nhằn ôi sao sư phụ tôi máu lạnh thế, vừa gửi e-mail cho
đồng nghiệp cũ. Anh ta nói đã tìm thấy nguyên phát là một nốt ruồi nằm trong âm
đạo của người chết. Nguyên phát này nằm trong phạm vi bồi thường của hợp đồng
bảo hiểm. Điều tra viên bên công ty đó là người da trắng, nhận thông tin mà mặt
đen như cái đít nồi.
La Gia Nam thoáng thấy Kỳ
Minh cúi đầu nghịch di động, nói: “Ở trên xe đừng chơi điện thoại. Dễ bị say xe
đó.”
“Ba ống bán khuyên của tôi
vẫn hoạt động tốt nên chưa bao giờ say xe.” Kỳ Minh vừa nói vừa cất điện thoại.
“Ba cái gì?”
“Ống bán khuyên. Đây là cơ
quan điều khiển thăng bằng ở phần tai trong của động vật có xương sống.” Kỳ
Minh giơ tay gõ bên tai rồi ẩn ý liếc nhìn La Gia Nam: “Chưa từng thấy hả? Lần
sau khám nghiệm tử thi tôi cắt ra cho cậu xem.”
“Thôi cảm ơn luôn. Tôi sợ
sau này tôi không ăn gỏi tai heo được.” La Gia Nam cười khô khốc. Trân quý sinh
mạng – tránh xa pháp y.
——————
Khu Đông Bộ vốn là khu ký túc
xá của một nhà máy lớn thuộc sở hữu của nhà nước. Đến khoảng cuối những năm
chín mươi thì nhà máy bị phá bỏ trong quá trình tái thiết thành phố và được
chuyển đến một vùng khai thác công nghiệp. Vì vậy, các công nhân của nhà máy
cũng phải chuyển qua khu đó. Hiện nay, hầu hết các phòng ở đây đều là người bên
ngoài thuê, đường sá bị mặt tiền các cửa hàng ‘chèn ép’ đến chật cứng.
La Gia Nam đánh một vòng
đường lớn bên ngoài cũng không tìm được chỗ đậu xe. Vì vậy, hắn đành phải chạy
thẳng lên vỉa hè và đậu xe ở một bãi đất trống trước một siêu thị nhỏ. Ông chủ
siêu thị thấy xe hắn chặn cửa hàng thì lập tức gõ vào cửa xe. Hắn vừa mở cửa
sổ, ông chủ sốt ruội mà hét lên: “Này, không cho đậu xe. Dời đi, dời đi! Cảnh
sát giao thông tới phạt đó!”
La Gia Nam đưa ông xem phù
hiệu cảnh sát sáng choang rồi mở cửa xuống xe. Ông chủ biết hắn là cảnh sát, vẻ
mặt ông đã hoà hoãn hơn: “Lại có tội phạm truy nã trốn ở đây à?”
Do khu vực đường xá phức
tạp, nhiều công trình xây dựng trái phép, giá thuê lại rẻ nên khu Đông Bộ nổi tiếng
từng là nơi ẩn náu của bọn tội phạm truy nã. Ngày trước, những cảnh sát lớn
tuổi của phòng Điều tra Hình sự còn bảo nhau rằng ‘Trong mười tù nhân vượt ngục
thì tám người trốn ở Đông Bộ, hai người còn lại thì đang trên đường đến Đông
Bộ.’ Mấy năm gần đây, nhờ nỗ lực chấn chỉnh của nhiều bên, tăng cường công tác
quản lý những người dân ‘trôi dạt’ và hồ sơ thuê nhà nên số tội phạm truy nã
lẩn trốn ở đây đã được giảm thiểu.
“Anh có từng gặp người này
không?” La Gia Nam sẽ không tiết lộ chi tiết vụ án cho những người không liên
quan. Đây vừa là quy định, vừa là biện pháp đề phòng ‘đánh rắn động cỏ’. “Chúng
tôi cần người này hỗ trợ điều tra một vụ án.”
Ông chủ nheo mắt nhìn bức
ảnh rồi lắc đầu: “Tôi không có ấn tượng gì. Ở đây nhiều người qua lại, có người
nay tới mai đi. Những người đến mua đồ ở đây thì toàn là khách quen.”
La Gia Nam quay sang nhìn Kỳ
Minh rồi ra hiệu cùng vào trong khu Đông Bộ hỏi tiếp. Hai người hỏi đến mười
cửa hàng nằm ngay mặt tiền con phố mà không ai nhận ra Đường Kiến Hiếu. Đi vào
sâu hơn thì đường bị chẻ thành hai ngả. Kỳ Minh dùng điện thoại chụp một tấm
ảnh rồi tách ra đi dò hỏi. Kỳ Minh đi thêm một chút thì có cảm giác mình đang
đi lạc trong một cái mạng nhện, sau lối lẽ này lại có thêm những lối rẽ khác.
Do xây dựng trái phép mà đường ở đây xiên xiên vẹo vẹo, chẳng thể nào phân biệt
được phương hướng. Khoảng cách giữa hai bức tường chỉ vừa đủ cho một người chui
lọt, thậm chí cả bầu trời bị mái nhà che khuất, vắt ngang thành một đường
thẳng.
Lúc này La Gia Nam gọi điện
tới, nói có người nhận ra mặt Đường Kiến Hiếu và nói Kỳ Minh quay lại chỗ ngã
rẽ ban đầu. Kỳ Minh rũ mắt và quay lại tìm đường. Nói thật, anh đang muốn ngất
xỉu tới nơi, anh cảm giác hình như mình đã đi qua con hẻm này rồi, nhưng đi vào
lại nhận ra hình như là chưa rới. Ở khu vực này cũng không có cửa hàng nào, anh
đi năm phút cũng không bắt gặp ai có thể chỉ đường cho mình nhưng lại gặp đến
mấy con mèo hoang.
La Gia Nam gọi điện thoại
đến hối và hỏi Kỳ Minh đang ở đâu.
“Tôi cũng không biết luôn.”
Kỳ Minh thật thà nói cho hắn. “Tôi lạc đường rồi.”
“Tìm người hỏi đường đi!”
“Không có ai hết. Chỗ tôi
đang đứng chắc là đáy đít của khu dân cư này rồi.”
“Thật là phiền phức!” La Gia
Nam nói, giọng hắn rõ ràng không kiên nhẫn. “Gửi định vị qua WeChat cho tôi rồi
đứng đó, đừng có chạy lung tung!”
Gửi định vị xong, Kỳ Minh
đứng ở đầu ngõ đợi La Gia Nam đến. Một con mèo đen nhỏ nép vào hàng rào và kêu
“meo meo” với anh. Nó nghiêng đầu tò mò nhìn anh. Kỳ Minh không nhìn con mèo
nữa mà nhìn lần lượt hai bên trái phải, đoán xem La Gia Nam sẽ ‘xuất hiện’ từ
đâu.
Con hẻm yên tĩnh, vừa dài
vừa hẹp vừa âm u. Tận cùng con hẻm này có một bức tường dán đầy những mẩu quảng
cáo. Ở đây không có màu xanh lá cây, chỉ có tường bê tông xám xịt, gạch đỏ đã
phong hóa, và chồng hộp thiếc phản chiếu ánh sáng mặt trời. Trong lòng Kỳ Minh
có một tia phiền muộn mà anh chẳng giải thích được. Tự nhiên Kỳ Minh nhận ra đã
lâu rồi mình không có cảm giác trông mong người khác xuất hiện.
Cũng may La Gia Nam không để
anh chờ quá lâu, thế nhưng âm thanh lại xuất hiện trước người: “Kỳ Minh? Kỳ
Minh?”
Kỳ Minh nhìn quanh, và phát
hiện giọng nói phát ra từ hướng đối diện. “Tôi ở đây.” Anh đáp lại. Ngay sau
đó, La Gia Nam từ bức tường đối diện đi ra. Hắn nhảy xuống, vừa vỗ bụi trên
quần áo vừa than thở: “Mẹ nó, anh chui vào đây bằng cách nào? Tôi đi theo định
vị nhưng lại đi vào ngõ cụt. Phải đi qua mấy cái sân mới tới được chỗ này.”
“Chắc cậu đã bỏ qua cái hẻm
nào đó rồi. Lúc tôi đi, có chỗ còn phải lách qua.” Kỳ Minh giơ tay phủi bụi
trên tay áo giúp La Gia Nam, nói: “Giờ đi đường nào?”
La Gia Nam nhìn hai bên một
chút rồi chỉ qua bên phải, nói: “Bên này.”
“Theo thói quen của con
người, khi bị lạc gặp ngã ba đường thì rẽ trái, nhiều khả năng sẽ quay lại lối
vào.” Kỳ Minh nghiêm túc nhìn hắn.
La Gia Nam cười: “Bớt đi.
Cái này có tác dụng mà nãy mấy người còn gọi tôi tới đón à?”
Kỳ Minh không bật lại hắn
nữa. Đúng vậy, anh sẽ quẹo trái trong cái nơi quái quỷ này, quẹo tới khi chết
luôn thành một cái xác chắc cũng không có ai phát hiện.
——————
Cuối cùng cũng có một lần Kỳ
Minh thua kém hắn, La Gia Nam bắt đầu nói không ngừng…
“Nè, anh không biết lái xe,
không giỏi nhớ đường, nhưng lại thích chạy đi ra ngoài làm việc. Cái này đúng
là phiền cho tôi quá đúng hông?”
“Người ta nói đừng tin tưởng
chuyên gia, hổng biết đúng hông ta?”
“Lần sau mà như này chắc tôi
phải báo mất tích thôi. Số chứng minh nhân dân của anh là bao nhiêu ớ?”
“Sao không nói gì vậy? Anh
đúng là nhỏ nh… Ơ, Kỳ Minh?”
La Gia Nam nín bặt, quay lại
cũng không thấy Kỳ Minh. Mới vừa đứng kế bên mà, sao lại lạc mất rồi?! Hắn lập
tức quay trở lại tìm thì thấy Kỳ Minh đã dừng lại ở một góc hắn vừa mới đi qua.
Anh gục đầu xuống tường. La Gia Nam sải bước đi tới, nhìn thấy sắc mặt Kỳ Minh
hơi tái thì lập tức vươn tay đỡ cánh tay người kia.
“Sao vậy? Chóng mặt hả?”
“Buông tôi ra!” La Gia Nam
chưa từng nghe thấy giọng Kỳ Minh căng thẳng và lo lắng thế này. Hắn còn chưa
kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Kỳ Minh đã vùng ra khỏi cánh tay của hắn.
Anh chống đỡ tường rồi đi về phía trước, đi được hai bước thì vấp một viên sỏi.
“Này! Cẩn thận xem nào!” May
mà La Gia Nam tay dài chân dài, hắn bước đến đỡ Kỳ Minh. “Anh làm sao vậy? Đừng
có cậy mạnh. Không thoải mái thì tôi cõng Anh.”
“Tôi không sao! Cậu đừng có
xía vào!” Kỳ Minh quờ quạng hất tay La Gia Nam ra, lại lần mò theo bức tường.
Nhìn dáng vẻ thăm dò của anh, La Gia Nam đột nhiên nhận ra: “Anh không thấy
đường hả?!”
Kỳ Minh không lên tiếng. Anh
chạm vào bức tường và dựa vào đó thở hổn hển. Ánh mắt sau tròng kính không có
tiêu cự giống như muốn tan ra. La Gia Nam thật sự lo lắng, và hắn định sẽ cõng
anh lên, mặc kệ anh có đồng ý hay không. Kỳ Minh không ngăn hắn được, lại cảm
thấy hắn muốn cõng mình lên, lập tức nói: “Tôi không sao! Thoáng mù
thôi, để yên mấy phút là được rồi.”
Thoáng mù (amaurosis fugax)
là một cơn thiếu máu mắt cục bộ thoáng qua TIA (transient ischemic attack).
Bệnh nhân thường thấy có một bóng đen phủ ngang qua thị trường một mắt và
thường kéo dài từ 2 – 5 phút, nhưng có thể kéo dài đến 1 giờ trước khi biến mất
hoàn toàn.
La Gia Nam dừng tay, quay
đầu nhìn Kỳ Minh rồi kinh ngạc hỏi: “Trước đây anh đã từng bị thế này rồi sao?”
Kỳ Minh im lặng một lúc rồi
gật đầu. “Dị dạng mạch máu não bẩm sinh. Đôi khi mù lòa do thiếu máu cục bộ,
thường hồi phục từ vài giây đến vài phút.”
“Chuyện này… Thỉnh thoảng…
Bao lâu một lần?” La Gia Nam giơ tay lắc lắc trước mắt Kỳ Minh. Haiz, anh ta
vẫn chưa khôi phục.
Thật ra thị lực của Kỳ Minh
đã bắt đầu khôi phục, mơ hồ có thể nhìn thấy La Gia Nam quơ tay trước mắt mình.
Anh gạt tay hắn ra, nói: “Hên xui. Có khi mấy năm liền không bị gì, có khi một,
hai tháng là bị một lần.”
“Không chữa được hả?” La Gia
Nam rụt tay về.
“Nếu phẫu thuật thì có 90%
khả năng bị mù vĩnh viễn.” Kỳ Minh tháo kính rồi lấy khăn tay ra dụi mắt.
“Nhưng khả năng cung cấp máu của các mạch máu dị dạng sẽ yếu dần khi tuổi tác
tăng lên. Giả sử tôi sống lâu thì cuối cùng cũng bị mù thôi”
La Gia Nam cảm thấy buồn vì
hoàn cảnh của Kỳ Minh, nhưng hắn không phải người giỏi an ủi người khác. Nhịn
nửa ngày, hắn mới phun ra một câu: “Có sao đâu. Cho dù anh có không thấy đường
thì anh cũng là một người khiếm thị rất thông minh.”
No comments:
Post a Comment