Chương 45 Hôn có thể lây nhiễm chéo
Mặc dù không có hẳn một thi thể để kiểm nghiệm nhưng đối với Kỳ Minh nhiêu đó cũng đủ rồi. Anh đã từng khám nghiệm tử thi còn ít ỏi hơn thế này, lại hỗ trợ xác định được danh tính của nạn nhân thông qua một ngón tay được gửi đến đồn cảnh sát. Anh đã giải được câu đố do kẻ giết người hàng loạt kia, nhưng cũng mang lại cho bản thân vết sẹo ngay trên đầu.
Sau khi nghe xong, La Gia
Nam thật sự phẫn nộ sâu sắc. Hắn thề sớm muộn gì cũng phải bắt được tên khốn đã
hại Kỳ Minh.
“Em định bơi qua Thái Bình
Dương bắt người hay sao?” Kỳ Minh đang xem báo cáo khám nghiệm tử thi của Cao
Nhân, nói: “Trong người nạn nhân có thuốc gây mê, có thể xác định là mưu sát,
kết hợp với nhiệt độ làm ảnh hưởng đến tốc độ sinh nở của trứng ruồi, thời gian
chết ước tính là trong vòng bốn mươi tám giờ.”
La Gia Nam hỏi: “Lúc nạn
nhân bị sư tử ăn thịt còn sống không anh?”
“Căn cứ vào mấy vết máu xung
quanh miệng vết thương, nạn nhân vẫn còn sống nhưng không có ý thức đâu. Nồng
độ thuốc mê trong máu của anh ta đủ để hạ gục một con voi.” Kỳ Minh gấp báo cáo
lại, nói: “Mặc dù cái này anh không muốn nói, nhưng mà ném xác vào chuồng thú
đúng là cách hay. Đến xương cũng không còn.”
“Anh… Sao anh lại cười với
em?” La Gia Nam khoanh tay.
“Hôm qua ai nói muốn anh
cười nhiều hơn?” Kỳ Minh cúi đầu nhìn di vật của nạn nhân trong túi vật chứng,
nói: “Giày TOD’s, tất CK, quần…” Anh dừng lại một chút: “Đường may rất kĩ, vải
cũng đẹp, chắc là hàng thủ công.”
“Người có tiền chết cũng
không giống ai.” La Gia Nam nói.
Kỳ Minh nhét bức ảnh chụp
cột sống của nạn nhân vào hộp đèn, khoanh tay xem kĩ một hồi rồi chỉ vào một
trong những vị trí, nói: “Đốt sống ngực thứ tư và thứ năm có dấu hiệu hồi phục
sau khi gãy. Nạn nhân chắc hẳn đã bị té rồi tổn thương phần lưng từ nhỏ.”
La Gia Nam ghi chú những lời
anh nói vào sổ tay để chờ đến công viên hỏi nữ quản lí ngực bự xem cô có quen
ai giàu có vậy không. Từ sự kiện ‘sóng gió’ hôm qua, hắn khá là chắc kèo hắn
chỉ ‘cong’ với mỗi Kỳ Minh, chứ không phải gặp ai cũng ‘cong.’
“Thầy Kỳ.” Cao Nhân đứng dậy
và đưa cho Kỳ Minh một bản báo cáo mới in. “Nạn nhân cao khoảng 1m75 đến 1m8,
cân nặng từ chín mươi đến một trăm kí.”
La Gia Nam nghe vậy bĩu môi:
“Má, một trăm kí. Hèn chi sư tử ăn xong cũng không nhúc nhích.”
“Công viên đó ba ngày cho ăn
một lần, nạn nhân cũng có thể được xem như bữa phụ cho tụi nó.” Kỳ Minh gỡ ảnh
ra khỏi hộp đèn, tháo bao tay rồi rửa tay sạch sẽ. Anh nhìn La Gia Nam, hỏi:
“Bao giờ em quay lại công viên dã sinh đó?”
La Gia Nam ngẩng đầu nhìn
đồng hồ: “Bây giờ ạ.”
“Vậy đi thôi.” Kỳ Minh vừa
nói vừa cởi áo blouse rồi thay bằng blazer.
Nhìn vòng eo của Kỳ Minh
được bọc trong bộ đồ tây, La Gia Nam âm thầm nuốt nước bọt.
————————
Ngay khi La Gia Nam vừa miêu
tả nạn nhân xong, sắc mặt nữ quản lí đỏ lên, bộ ngực phập phòng, đến nói năng
cũng lộn xộn: “Trời ơi… Đây là giám… Giám đốc của chúng tôi…”
Cô mới nói đến chữ ‘Giản’
thì bỗng giật bắn người và có vẻ muốn ngất. La Gia Nam duỗi tay bắt lấy eo cô
rồi ấn tay lên huyệt nhân trung giữa mũi và miệng cô. Kỳ Minh kiểm tra mạch và
đưa tay để cởi cúc áo sát cổ của cô ấy.
“Anh làm gì vậy?” La Gia Nam
sửng sốt và dời mắt ra khỏi khe ngực sâu hoắm kia.
“Duy trì hô hấp.” Kỳ Minh
đẩy tay hắn ra khỏi nhân trung của cô gái, nói: “Em bấm ở đây làm gì, muốn bấm
thì bấm chỗ này!”
Anh vừa nói vừa cầm lấy bàn
tay mềm mại của nữ giám đốc rồi véo mạnh vào vị trí huyệt hổ khẩu ở giữa ngón
cái và ngón trỏ. Nữ quản lí bừng tỉnh vì đau. Cô lập tức lao vào vòng tay của
La Gia Nam rồi khóc nức nở.
“Trời ơi, sao lại thế này?
Không ngờ… Giám đốc…”
La Gia Nam thật sự khó xử.
Hắn muốn đẩy người phụ nữ đang treo trên người mình ra nhưng không tiện. Vì vậy
hắn đứng đó không dám nhúc nhích, chân tay cứng đờ. Bây giờ hắn đã cảm nhận
được một chút cảm giác của Cao Nhân khi bị một con báo nhìn chằm chằm – ánh
sáng loé trên kính của Kỳ Minh thật sự rất đáng sợ.
“Cái đó… Chị gái… Chúng ta…
Có chuyện gì cứ từ từ nói trước.” La Gia Nam để cô ngồi sofa, rồi lấy đệm ghế
bên cạnh vừa để chặn khe ngực của cô khỏi tầm mắt mình, vừa để ngăn cô bổ nhào
vào mình như lúc nãy. Hắn hỏi: “Chị có chắc đó là giám đốc của chị không? Có
bất cứ thứ gì có thể của anh ta để trích xuất DNA đi giám định không? Ví dụ như
lược hay bàn chải đánh răng đều được.”
“Phòng bên cạnh là văn phòng
của anh ấy. Có thể trong ngăn kéo có lược…” Quản lý vừa khóc vừa trang điểm,
lại chuốt mascara khiến vành mắt cô trông như gấu trúc.
Kỳ Minh đi vào phòng giám
đốc. Anh đeo găng tay vào rồi lần lượt mở các ngăn kéo trên bàn làm việc để tìm
lược. Trong ngăn kéo áp chót, anh tìm thấy một chiếc lược. Trên răng lược không
có tóc, nhưng phần sót lại giữa các răng cũng đủ để đối chiếu DNA. Anh bỏ chiếc
lược vào túi đựng vật chứng. Trước khi đứng dậy, anh nhìn ngăn kéo cuối cùng,
suy nghĩ một chút rồi giơ tay kéo nó ra.
Nhưng ngăn kéo đã bị khoá.
Quay trở lại phòng của nữ
quản lí, anh lại nhìn thấy người phụ nữ đang ôm La Gia Nam mà khóc. Lông mày
anh khẽ cau lại.
————————
Kết quả đối chiếu DNA giúp
họ xác nhận thân phận nạn nhân. Hứa Kiệt tóm tắt lí lịch của nạn nhân cho mọi
người trong đội.
“Giản Việt, năm mươi ba
tuổi, là giám đốc công viên dã sinh. Ông ta còn điều hành một doanh nghiệp chế
biến và kinh doanh thức ăn cho thú cưng lớn ở nước ngoài. Ông đã li hôn, có hai
con. Vợ cũ Quách Điềm nuôi con trai lớn Giản Y Hàm ở Anh. Con trai thứ hai tên
Giản Y Niệm gần đây mới bị buộc thôi học, sau đó chuyển sang một trường tư
thục.”
“Vừa
bán thức ăn cho chó vừa mở vườn thú thì có thể gây thù với ai nhỉ?” La Gia Nam
đan mười ngón tay vào nhau rồi gối sau đầu. Hắn nhìn khuôn mặt hơi tròn của
Giản Việt trên màn chiếu rồi lẩm bẩm: “Trông phúc hậu vậy mà kết cục lại như
thế.”
“Thuốc
mê tìm thấy trong cơ thể nạn nhân có thành phần tương tự thuốc mê động vật
trong công viên dã sinh.” Cao Nhân đưa biên bản khám nghiệm tử thi cho mọi
người. Miêu Hồng vươn tay xé tờ giấy sau lưng cậu, trừng mắt hỏi: “Cậu làm cái
gì mà phải dán tên sau lưng?”
“Thầy
Kỳ không nhớ tên của em. Làm vậy cho tiện.” Cao Nhân cười híp mắt.
Ngoại
trừ La Gia Nam, tất cả mọi người đều nhìn về Kỳ Minh với vẻ mặt ‘Thầy Kỳ đừng
như vậy.’ Kỳ Minh ho khan một tiếng rồi cầm li uống một hớp nước. Nói thật, đến
giờ anh cũng chưa nhớ được hết tên mọi người. Chỉ nhớ mỗi Trần Phi, Miêu Hồng
và La Gia Nam.
“Đứa
nhỏ này thật đáng yêu.” Miêu Hồng thở dài nói, “Hi vọng đồ đệ mới của tôi cũng
dễ thương như vậy.”
La
Gia Nam nhíu mắt nhìn cô: “Sư phụ không thể đứng núi này trông núi nọ như vậy
được. Người đã nói con mãi mãi là đồ đệ người yêu thích nhất.”
“Thật
à? Tôi mà nói như thế thì chắc là uống say rồi.” Miêu Hồng đơ mặt.
“Đợi
tan tầm rồi tán dóc.” Trần Phi gõ mặt bàn. “Tiểu La, bên vườn thú có tin tức gì
không?”
“Quản
lí nói rằng dạo này giám đốc Giản đang thảo luận về một khoản đầu tư. Ông ấy
nói sẽ dùng phần đất bên cạnh công viên dã sinh để xây dựng một khu nghỉ dưỡng.
Thu nhập từ vé vào cửa vườn thú thôi thì không đủ sống”, La Gia Nam mở cửa sổ
và rút một điếu thuốc, sau đó bật lửa và châm, “Vấn đề này liên quan đến việc
tịch thu đất của nông dân sống bên cạnh công viên nên vẫn chưa thể thoả thuận
giá cả.”
“Có
xung đột hay không?” Trần Phi hỏi.
La
Gia Nam lắc đầu: “Nghe nói không có.”
“Hay
là nhân viên không đồng ý với quyết định này của giám đốc? Dùng thuốc gây mê
động vật, có thể là do nhân viên trong nội bộ gây án.”
“Quản
lí nói rằng có một nhân viên vì buôn lậu chim chóc và vật liệu xây dựng nên bị
giám đốc đuổi việc. Tôi dự định ngày mai sẽ đến nhà người này.”
“Được.”
Trần Phi suy nghĩ một chút, sau đó quay đầu nhìn về phía Triệu Bình Sinh, “Lão
Triệu, đến trường học của con trai của Giản Việt và thông báo cho người nhà nạn
nhân.”
Triệu
Bình Sinh khẽ nhún vai, loại chuyện này vẫn luôn rơi vào đầu của hắn.
————————
Sau
bữa tối, Kỳ Minh ngồi xếp bằng trên sofa gõ vi tính lạch cạch. La Gia Nam ngồi
bên cạnh. Hắn bật TV, đưa tay ra sau ghế sô pha rồi khoác vai đối phương. A
Cường đi tới đi lui mấy vòng dưới chân hắn, một lúc sau nó bị mắc kẹt dưới ghế
sofa. La Gia Nam trợn mắt, đi xuống nâng cả Kỳ Minh và ghế lên rồi duỗi tay kéo
A Cường ra ngoài.
Sau
đó, hắn bắt đầu tập thể dục, chống đẩy một lúc, nâng tạ một lúc, rồi đi loanh
quanh trong nhà.
“Nếu
em rảnh thì giúp anh hiệu đính chồng bản thảo đi.” Kỳ Minh nghiêng đầu về phía
bàn máy tính ngoài ban công.
La
Gia Nam cầm bản thảo đã in và đột nhiên nhíu mày lại. “Bản thảo đều viết bằng
tiếng Anh, anh tưởng em chuyên nghiệp lắm hả?”
“Chứ
không phải em hay khoe khoang tiếng Anh của em tốt à?”
“Em
xem phim ‘Vụ
nổ lớn’ thì
còn hiểu chứ mấy cái từ chuyên ngành của anh em không hiểu đâu.” La Gia Nam chỉ
vào một từ có hơn hai mươi chữ cái, vẻ mặt hắn trông rất đau lòng.
Vụ nổ lớn (The big bang theory) là một sitcom
Mĩ về năm nhân vật sống tại Pasadena, California: đôi bạn cùng phòng Leonard
Hofstadter và Sheldon Cooper, cả hai đều là nhà vật lý học tại Caltech; Penny,
một cô bồi bàn có ước mơ làm diễn viên sau đó đã trở thành một đại diện dược
phẩm sống ở căn hộ đối diện; và những người bạn cùng đồng nghiệp cũng mọt sách
và giao tiếp tệ không kém: Kĩ sư không gian Howard Wolowitz và nhà vật lý thiên
văn Raj Koothrappali. Sự mọt sách và hiểu biết cao siêu của bốn chàng trai đối
lập một cách hài hước với kĩ năng giao tiếp và hiểu biết thông thường của Penny.
Kỳ
Minh cầm điều khiển từ xa rồi chỉnh TV, bật phim ‘Vụ nổ lớn’ không có phụ đề
tiếng Trung, rồi khiêu khích nhìn La Gia Nam: “Xem đi rồi nói anh nghe tập này
nói về cái gì.”
“Vậy
thì còn gì thú vị chứ?” La Gia Nam đưa tay lên lắc về phía TV cảm biến để
chuyển kênh.
“Em
không cần phải cố tình phóng đại khả năng để tìm kiếm sự chấp thuận. Tiếng Anh
của em có tốt hay không thì với anh nó cũng có ý nghĩa gì đâu.” Kỳ Minh không
muốn lên mặt dạy đời La Gia Nam. Nhưng anh thấy hắn có tính xấu này nên nhịn
không được phải nhắc một tiếng.
Ngồi
xổm trước mặt Kỳ Minh, La Gia Nam còn cách mặt anh một khoảng bằng cái máy tính
xách tay. “Thầy Kỳ, em không giỏi như anh, nhưng ở một số phương diện anh phải
cho em thể hiện chứ đúng không?”
“Phương
diện nào?” Kỳ Minh nghiêng đầu nhìn hắn.
“Ví
dụ như… Ừm…” La Gia Nam liếm liếm môi, “Hôn chẳng hạn?”
Kỳ
Minh bình tĩnh nhìn hắn rồi nói: “Có hơn sáu trăm loại vi khuẩn có thể sống
trong nước bọt. Vi khuẩn trong miệng của mọi người không hoàn toàn giống nhau.
Hôn có thể lây nhiễm chéo.”
La
Gia Nam muốn đập đầu vào đệm chết luôn cho rồi. Hôn một cái đã như vậy, sau này
muốn cởi quần lên giường chắc còn bị phổ cập khoa học ghê gớm hơn!
Kỳ
Minh tháo mắt kính rồi để máy tính qua một bên. Anh hơi khom lưng tiến sát lại
mặt La Gia Nam, hỏi: “Nãy ăn cơm xong em đánh răng chưa?”
La
Gia Nam gật đầu cái rụp.
Một
giây sau, ngón tay hơi lạnh lạnh của Kỳ Minh chạm vào má La Gia Nam, hơi thở
của anh cũng nhẹ nhàng phớt qua đôi môi mím chặt của hắn. La Gia Nam trừng mắt
nhìn Kỳ Minh nhắm mắt nghiêng đầu tiến lại gần hơn. Hắn chưa kịp phản ứng lại
thì nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước kia đã kết thúc rồi…
Kỳ
Minh đeo mắt kính rồi nói với La Gia Nam đang đơ ra: “Rồi đó, em làm gì thì…”
Giọng
anh bị một nụ hôn giống như săn mồi đánh gãy. La Gia Nam một tay ôm gáy Kỳ
Minh, một tay ôm lấy eo anh. Đầu lưỡi hắn không tự chủ cạy mở môi và răng của
người kia. Dục vọng kiềm nén bấy lâu nay bùng phát hoàn toàn. Kỳ Minh theo bản
năng giơ tay định đẩy vai La Gia Nam, nhưng anh hoàn toàn bị đối phương khống
chế nên không thể thoát ra. Đồng thời, anh nhận ra mình thật sự không cự tuyệt
nụ hôn của La Gia Nam. Ngược lại, đối phương hôn càng mạnh, tay anh càng không
còn sức.
Nụ
hôn vô cùng hung hãn khiến lượng lớn dưỡng khí trong phổi bị tiêu hao. Ngay sau
đó sắc mặt Kỳ Minh đỏ bừng. Đúng lúc này, La Gia Nam đã chuyển vị trí hôn sang
tai và một bên cổ của anh. Kích thích trước nay chưa từng cảm nhận được khiến
Kỳ Minh co rụt vai. Anh vô thức vòng tay ôm lấy vai cùng cổ của người kia và
thở ra một hơi nóng rực, cả người run lên.
La
Gia Nam rốt cuộc không thể dừng lại. Hắn ngậm trái táo hầu kết đang trượt lên
xuống của Kỳ Minh, cánh tay để trên eo đối phương cũng trượt xuống. Cảm nhận
được lòng bàn tay nóng bỏng của La Gia Nam áp vào da mình, Kỳ Minh đột nhiên mở
to mắt.
“La
Gia Nam!”
Kỳ
Minh hét lên mới khiến La Gia Nam hoàn hồn. Hắn thở hồng hộc nhìn môi Kỳ Minh
bị mình hôn đến đỏ ửng. La Gia Nam rút tay về rồi dùng sức lau cằm.
“Em
xin lỗi, em xin lỗi… Em không nghĩ tới… Em có chút… Em… Em đi tắm!”
La
Gia Nam vọt vào nhà tắm cũng không thèm cởi quần áo mà mở vòi hoa sen dội nước
lạnh từ đầu xuống chân. Dòng nước lạnh ngắt dập tắt máu sôi trào trong huyết
quản hắn, nhưng xúc cảm lúc chạm môi vẫn lưu lại rõ ràng ngay trên khoé miệng.
Hắn gục đầu vào tường, nghiến răng ném hình ảnh như hạn vạn con kiến cắn xé vào
tim ra khỏi đầu.
Mẹ!
La Gia Nam đấm mạnh vào tường!
Suýt
chút nữa là sai lầm cmnr!
No comments:
Post a Comment