Chương 2 3
Trong một ngày chạy đến bệnh viện ba lần, bảo vệ ở đây đều đã quen mặt La Gia Nam. Thấy xe của hắn tới gần, bảo vệ liền chủ động ấn mở thanh chắn. Bãi xe không thu phí đậu xe cảnh sát nhưng cũng không còn chỗ mà đậu xe. Bảo vệ dẫn xe của La Gia Nam đến tận khoảng đất trống phía sau khu bệnh viện mới dừng lại.
Sau khi xuống xe, La Gia Nam
châm điếu thuốc đưa cho bảo vệ, sẵn tiện hỏi thăm tin tức. Hắn đưa ảnh nghi
phạm cho người kia xem và hỏi liệu anh ta có nhớ người đó đã đi ra ngoài theo
hướng nào không. Bảo vệ vừa hút thuốc vừa nhìn kỹ tấm ảnh. Anh lắc đầu. “Mỗi
ngày có hàng nghìn người ra vào ở nơi này. Anh nên tìm trưởng khoa Phương của
chúng tôi để xin trích xuất camera. Chỉ cần hắn ra đi qua cửa chính là camera
chắc chắn có thể quay được.”
“Cảm ơn người anh em.” La
Gia Nam vỗ vai đối phương rồi xoay người dụi tắt điếu thuốc trên mặt thùng rác.
Hắn gọi Kỳ Minh cùng đi gặp trưởng khoa Phương.
Phòng bảo an nằm ở tầng hai
mươi hai của bệnh viện nên người đứng chờ thang máy đông như trẩy hội. Kỳ Minh
và La Gia Nam đợi đến chuyến thang thứ ba mới ‘được’ chen vào. Kỳ Minh vừa bước
vào đã bị đẩy đến sát người La Gia Nam. Hai người đứng đối diện nhau gần đến
mức có thể cảm thấy hơi thở của đối phương. Bao súng của La Gia Nam ấn thẳng
vào xương sườn của Kỳ Minh làm anh đau. Anh định chờ cho bớt người rồi nhích
ra, ai ngờ thang máy mới dừng lại ở tầng một đã có bệnh nhân và gia đình đi
vào. Họ còn đẩy xe lăn nên càng khiến mọi người phải chen chúc trong không gian
nhỏ hẹp.
Kỳ Minh không còn cách nào
nên đành luồn tay vào áo khoác của La Gia Nam để đẩy bao súng sang một bên. La
Gia Nam ngước mặt lên trời để không phải thở vào mặt Kỳ Minh, nào ngờ hắn cảm
thấy có một cánh tay đang mò vào quần áo mình. Hắn theo phản xạ có điều kiện mà
chụp lấy cổ tay của đối phương, vừa định chửi ‘Cảnh sát mà mày cũng dám sờ
soạng’ thì nhận ra đây là tay của Kỳ Minh.
“Anh sờ mó tôi làm gì?” La
Gia Nam khó hiểu hỏi.
“Đồ của cậu đang đụng vào
tôi.” Kỳ Minh không dám nói ‘súng’ bởi vì anh không muốn hù đám người trong
thang máy. “Chen chúc như vầy mà cậu không có cảm giác gì hả?”
“Tôi quen rồi. Anh chờ chút
để tôi làm nó đi xuống.” La Gia Nam duỗi thẳng tay, nào ngờ thúc cùi chỏ vào
người bên cạnh khiến người ta trợn trắng mắt: “Đụ, sao xuống không được?” La
Gia Nam không dám cử động mạnh, bao súng thì vẫn không hề di chuyển. “Giúp tôi
chỉnh thắt lưng.”
Kỳ Minh đưa tay dọc theo áo
khoác đến lưng La Gia Nam để tháo khoá thắt lưng, thế nhưng tư thế như vậy có
khác gì ôm nhau đâu. Ngay bên cạnh bọn họ có một bà lão ngồi xe lăn. Bà nhìn
hai người này cứ sờ tới sờ lui, cộng thêm mắt mờ chân chậm nên bà nghĩ Kỳ Minh
để-tóc-dài là một cô gái. Bà quay sang nói với người bạn già đang đẩy xe lăn:
“Haiz, tuổi trẻ thật là tốt.”
Kỳ Minh nghe đến đó, tay anh
cứng đờ, xoắn xuýt hết cả lại rồi đem khoá thắt lưng bật ra. Ông lão quay sang
nhìn hai người rồi ho một tiếng để nhắc bọn họ chú ý. Ông không kì thị đồng
tính, nhưng đang ở nơi công cộng, đang ở trong thang máy mà còn ôm ấp thì không
ổn lắm nhỉ?
Sau khi điều chỉnh bao súng
ra sau lưng, La Gia Nam cảm thấy ánh mắt nóng như lửa bắn ra từ bốn phía. Hắn
thấp giọng hỏi Kỳ Minh: “Mặt tôi dính gì hả?”
Đúng lúc cửa thang máy mở
ra, Kỳ Minh rất muốn tát tên đần độn ngu ngốc này ra ngoài.
———————
Đoạn video mà Trưởng khoa
Phương trích xuất đã cho thấy anh em sinh đôi của Đường Kiến Trung – Đường Kiến
Hiếu đã ra ngoài từ cửa sau của bệnh viện và đi về hướng Tây. La Gia Nam chen
vào thang máy đông đúc, chạy đến cửa chính của bệnh viện để kiểm tra các camera
giám sát phân bộ dọc đường. Kỳ Minh không đi cùng hắn mà đi thang máy chuyên
dụng của nhân viên y tế.
La Gia Nam đứng trên vỉa hè
gọi điện cho Trần Phi: “Đội trưởng, cháu muốn xem camera giám sát giao thông
trong vòng ba kilomet từ đông sang tây trên con đường từ cổng chính bệnh viện
Nhân Hoà để tìm ra nghi phạm.”
“Được. Để Đại Vĩ với Tiểu
Hứa đi gặp đội Cảnh sát giao thông. Cậu đưa thầy Kỳ về nhà nghỉ ngơi đi.” Trần
Phi không biết hiện tại La Gia Nam đang ở nhà Kỳ Minh: “Cậu cũng không cần về
Cục. Thức cả đêm rồi, khi lái xe nhớ chú ý an toàn.”
“Vụ này cháu đang điều tra
mà. Sao không cho cháu đi bắt người?” La Gia Nam rõ ràng là đang bất mãn.
“Đúng là không biết tốt xấu,
ranh con. Hiện tại tôi kêu cậu về nhà nghỉ ngơi. Đây là mệnh lệnh!”
“Thì cháu ngủ ở phòng trực.”
“Không cần lo mất cơ hội bắt
người. Tìm được nơi nghi phạm đang trốn, tôi bảo đảm sẽ gọi cho cậu đầu tiên
bất kể thời gian.”
“Vậy… Cũng được. Cháu cảm ơn
chú nha, đội trưởng. Cháu nói thật luôn hiện tại cháu nằm xuống sàn gạch cháu
cũng ngủ được. Kỳ Minh gọi, cháu cúp trước nhé.” Hắn ấn nút nhận cuộc gọi từ Kỳ
Minh, hỏi: “Anh đang ở đâu?”
“Tôi ở phòng tiếp nhận bệnh
nhân nội trú của khoa Sản để hỏi về bệnh trạng của Trương Tiểu Hoa.” Giọng Kỳ
Minh có chút lo lắng. “Tình trạng của cô ấy rất nghiêm trọng. Bác sĩ khuyên cô
ấy nên phá thai nhưng cô ấy không chịu. Thừa dịp bác sĩ đang làm kiểm tra, cô
ấy bỏ chạy rồi!”
“Chuyện lúc nào?!” La Gia
Nam nghe đến đây thì lập tức chạy đến phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú của
khoa Sản: “Các cảnh sát chịu trách nhiệm giám sát cô ấy ở đâu?”
“Cảnh sát canh ngoài cửa
phòng bệnh, cô ta trốn ra từ cửa sổ. Cô ta làm kiểm tra ở lầu một mà.”
“Cô ta đang có thai, không
chạy đi xa được đâu. Tôi đứng ở cửa chính nãy giờ không thấy cô ấy.”
“Bệnh viện có cửa sau, cảnh
sát đã đuổi theo từ hướng đó rồi. Nhưng ra ngoài cửa là phố lớn nên có rất
nhiều taxi.”
“Đm con mẹ ngu xuẩn này có
muốn sống nữa hay gì?!”
“Cô ta nói đó là con trai,
có chết cũng phải giữ nó lại.”
“Đệt mẹ nó!”
Cúp máy với Kỳ Minh, La Gia
Nam vội vàng gọi điện cho Trưởng khoa Phương để nhờ anh sắp xếp nhân sự kiểm
tra xung quanh bệnh viện. Mọi người tất bật đến hơn hai giờ nhưng cũng không
tìm được Trương Hiểu Hoa. La Gia Nam thậm chí còn hỏi những kẻ ‘bạo động y tế’
về tung tích của Trương Hiểu Hoa, nhưng họ đều nói không biết, ngay cả số điện
thoại Trương Hiểu Hoa cho họ cũng là giả.
La Gia Nam gọi điện thoại
báo cáo cho Trần Phi và hỏi ông có nên phát lệnh truy nã Trương Hiểu Hoa vì đã
trốn trong lúc bị tạm giam không. Trần Phi nghe xong thì thở dài, nói: “Thôi để
cô ấy đi đi. Đây là sự lựa chọn của cô ấy.”
Quần quật hai ngày một đêm,
La Gia Nam hiện tại đã sức cùng lực kiệt. Hắn ngồi bên cạnh bồn hoa của bệnh
viện, khom lưng lấy khuỷu tay chống đầu gối. Hắn ngẩn người nhìn màn hình điện
thoại tối đen. Kỳ Minh đi đến bên cạnh hắn, do dự một chút rồi giơ tay vỗ vai
hắn. Theo chẩn đoán của bác sĩ, nếu Trương Hiểu Hoa không tiến hành trị liệu
thì cô có thể đột tử bất kì lúc nào.
“Trương Hiểu Hoa không tin
bác sĩ, cho rằng những cái bác sĩ nói ra là để hù doạ cô. Cô còn nghĩ rằng đây
là cách bệnh viện âm thầm trả thù. Bởi vì cô đã thay mặt người nhà bệnh nhân
nên bệnh viện muốn giết chết con của cô.” Kỳ Minh ngồi cạnh La Gia Nam, nhìn xa
xa về xe cộ chạy ngang dọc trên đường phố. “Cô gái này, nếu tâm địa vốn đã dơ
bẩn thì nhìn ai cũng thấy dơ bẩn.”
La Gia Nam gật đầu mà cảm
thấy bất lực, nói: “Đói không? Đi ăn gì trước nhé.”
“Tôi không đói. Tôi chỉ muốn
ngủ thôi.”
La Gia Nam đứng lên, lấy
chìa khoá xe, trên móc khoá còn gắn cả chìa khoá nhà Kỳ Minh rồi vẫy vẫy nó về
phía anh.
“Đi về nhà ngủ thôi.”
No comments:
Post a Comment