Chương 15 Án nằm trong án
“Đây là ‘trong tủ lạnh cái gì cũng có’ của anh đó hả?”
Vừa mở tủ lạnh ra, La Gia Nam trưng ra biểu cảm như
mới đạp phân chó. Hắn nói hắn mua đồ ăn tối, Kỳ Minh nói trong tủ lạnh cái gì
cũng có. Ừ, có xoài, chanh, táo, chuối, bơ với cherry. Đúng kiểu dư xăng để mở
một sạp trái cây. Nhưng thịt đâu? Đồ ăn đâu?
Kỳ Minh đang ăn táo thì nghe tiếng oán than của La
Gia Nam. Anh nghĩ một chút rồi nói: “Cậu ăn trái cây không đủ no đâu. Ngăn giữ
tươi có cà rốt, dưa leo với khoai tây á.”
“Anh xem tôi là thỏ à?” La Gia Nam đóng sập cửa tủ
lạnh, quay đầu lại nhìn Kỳ Minh: “Tôi phải ăn thịt. Anh xem anh trông gầy như
quỷ ấy, nhìn lại tôi toàn là cơ bắp nè.” Nói rồi hắn giơ cẳng tay về phía anh,
để lộ ra ngoài chiếc áo phông ngắn tay. Hắn đang băn khoăn không biết có nên
khoe với anh cơ bụng tám múi và cơ ngực đầy đặn của mình hay không, nhưng làm
vậy giống như đang ‘kích thích’ người ta ấy. Đột nhiên hắn nhớ lại hình ảnh Kỳ
Minh chỉ quấn một chiếc khăn tắm trong khách sạn với những đường nét cơ bắp rõ
rệt và thân hình thấp bé. Trong lòng hắn có cảm giác hơi xấu hổ không thể giải
thích được.
“Từ góc độ
khoa học dinh dưỡng, con người mỗi ngày ăn một củ khoai tây là đủ sống rồi. Cậu
có xem phim ‘Người về từ sao Hoả’ chưa?”
Kỳ Minh cắn một miếng táo với vẻ mặt khinh bỉ. Hồi ở Mỹ anh đã từng thấy những
cái bắp tay to hơn như vậy rồi mà? Cái kiểu của La Gia Nam trong phòng tập chỉ
là một miếng sườn non thôi. Đương nhiên đây là vấn đề liên quan đến nhân học,
và anh cũng không định thảo luận về khoa học gen với La Gia Nam.
Người
về từ Sao Hỏa (tựa gốc: The Martian) là bộ phim khoa học viễn tưởng năm 2015
được đạo diễn bởi Ridley Scott, với sự tham gia diễn xuất của Matt Damon. Bộ
phim dựa theo cuốn tiểu thuyết cùng tên của Andy Weir. Mark Watney là một phi
hành gia. Anh bị mọi người tưởng là đã chết và bị bỏ lại ở Sao Hỏa. Bộ phim kể
về quá trình xoay xở của anh để sống sót và nỗ lực của mọi người để cứu anh.
Trong phim, anh đã phải tự trồng khoai tây để làm nguồn thực phẩm duy nhất cho
mình.
“Không có thời gian đi xem phim.” La Gia Nam vừa nói
vừa lấy điện thoại ra. “Địa chỉ nhà này là gì?”
“Chi vậy?”
“Gọi đồ ăn ngoài.”
“Ăn cơm hộp ở Cục chưa đủ hả?”
“Anh thì không muốn ăn gì, còn tôi muốn tự nấu cơm
cũng phải có nguyên liệu đó!”
“Dưới lầu có siêu thị. Thực phẩm tươi ngon luôn đó.”
“…” Thấy ánh mắt của La Gia Nam đảo qua chỗ khác, Kỳ
Minh gật đầu, ra vẻ thấu hiểu: “Cậu không biết nấu cơm đúng không?”
“Quân tử xa nhà bếp.” La Gia Nam gân cổ cãi lại.
“Đừng có bao biện. 90% bếp trưởng đều là nam.” Kỳ
Minh xua tay, đứng lên: “Đi. Xuống dưới lầu mua thịt cho cậu.”
La Gia Nam lấy áo khoác treo phía sau cửa. Hắn vừa
bước vào đã bị Kỳ Minh khinh bỉ vì vứt áo lung tung trên sofa. Èo, ăn nhờ ở đậu
thì phải nghe lời chủ nhà thôi. Còn chủ nhà – người lúc nào cũng để chân không
đi loanh quanh chui rúc trong nhà, hôm nay là lần đầu tiên anh xỏ dép lê mà đi
ra ngoài.
————————
Siêu thị không lớn lắm nhưng lại bán rất nhiều món.
La Gia Nam đảo mắt qua các kệ thì thấy ở đâu cũng có ít thực phẩm nhập khẩu.
Hắn nhìn Kỳ Minh mặt nghiêm túc so sánh hai miếng bít tết từ hai hãng khác nhau
ở trước quầy thực phẩm tươi thì bỗng có cảm giác như đang đi siêu thị với mẹ
của mình. Hắn bước tới, tiện tay vuốt cái đuôi ngựa của Kỳ Minh rồi cười nói:
“Miễn còn hạn sử dụng là được rồi. Đừng có phân tích đồ ăn như phân tích thi
thể…”
“Bốp!” – Kỳ Minh cầm miếng bít tết quật vào tay La
Gia Nam, ánh mắt lạnh lùng từ sau mắt kính bắn thẳng đến La Gia Nam. La Gia Nam
tay cứng lại giữa không trung, cả người đứng sững không biết phải nói gì. Hắn
không nghĩ phản ứng của Kỳ Minh lại mãnh liệt như vậy. Không phải chỉ là nghịch
tóc thôi sao? Hồi nhỏ đi học ai mà không nghịch đuôi tóc của các bạn nữ chứ? Mà
cho dù người ta là nữ cũng không để ý tới mức này?
Kỳ Minh cũng nhận ra phản ứng của mình hơi quá, quay
trở lại nhìn miếng bít tết rồi nói như thể mình đang nói với không khí: “Đừng
có nhảm nhí như vậy.” Cho dù La Gia Nam tim-rộng-hơn-lỗ-thủng-tầng-ozone cũng
cảm thấy bầu không khí đang xấu hổ vô cùng. Tay hắn còn khựng lại giữa không
trung bị hơi từ quầy thực phẩm tươi thấm vào, cảm giác hơi lạnh lạnh.
“Cái…” La Gia Nam đưa tay lên cổ cho ấm, cạn lời
nói: “Dầu gội của anh rất thơm.”
Mặt Kỳ Minh cứng lại: “Cậu có kiêng gì không?” Anh
đổi chủ đề, không muốn cùng La Gia Nam nói chuyện tóc tai nữa. Anh ghét nhất là
người khác giật đuôi tóc mình.
Thấy Kỳ Minh không ngại, La Gia Nam thở phào nhẹ
nhõm, nói: “Trừ thịt người thì cái gì cũng ăn.”
“Mỗi ngày người ta tự ăn một lượng tế bào lớn bằng
móng tay của ngón tay cái.” Kỳ Minh chọn xong bít tết thì đưa hắn, nói: “Đi
tính tiền.”
Trả thù, cái này chính là trả thù. La Gia Nam không
nói đến vấn đề tính tiền, mà là Kỳ Minh dùng kiến thức chuyên môn để làm hắn
mắc nôn. Mà nói đi nói lại, pháp y vừa mới giải phẫu thi thể xong đã có thể ăn
cơm đúng là có bản lĩnh. Bâng quơ nói một câu có thể khiến người cách xa hai
mét cũng cảm thấy buồn nôn. Đúng là không thể chọc vào. Không thể chọc vào!
Tính tiền xong La Gia Nam mới nhận ra: “Ủa mua có
một miếng vậy? Anh không ăn hả?”
“Buổi tối
tôi không ăn thịt.” Kỳ Minh quay sang hắn. “Chưa nghe câu ‘cật nhân chuỷ đoản’ hay sao?
Làm bạn cùng phòng với tôi thì tốt nhất là giữ mồm giữ miệng đi.”
Câu gốc là ‘Cật nhân gia đích chuỷ đoản, nã nhân gia đích thủ nhuyễn’ (吃人家的嘴短, 拿人家的手软), dịch sát là cầm đồ của người ta thì tay phải nhẹ nhàng, cắn đồ ăn của người ta thì miệng phải ngắn, ý là muốn lấy cái gì của ai thì phải có thái độ nhã nhặn. ‘Chuỷ đoản’ (嘴短) nghĩa là không được nói to nên chỗ này thầy Kỳ nói anh Nam ăn đồ của thầy thì im đừng có nói nhiều nữa
Không biết La Gia Nam có gặp ảo giác hay không nhưng
hắn cảm giác ánh mắt Kỳ Minh vừa loé lên một tia cảnh cáo.
————————
Có thể do tay nghề Kỳ Minh tốt, có thể do bít tết
chất lượng cao. La Gia Nam ăn đến miếng cuối cùng mới bắt đầu vắt óc nghĩ cách
cảm ơn người ta. Nhưng hắn chưa kịp đọc bài diễn văn 200 chữ của mình thì đã
thấy Kỳ Minh mặc quần áo thể thao, không đeo kính mà đi ra cửa.
“Anh đi đâu vậy?”
“Đi chạy bộ đêm.”
“Ừa. Nhớ chú ý an toàn.”
Kỳ Minh quay đầu liếc hắn, nói: “Cậu ăn nhiều thịt
vậy mà không vận động hả?”
“Tôi sẽ chạy bộ vào sáng sớm nếu có thời gian.” La
Gia Nam cầm đĩa đi đến bồn rửa chén. “À đúng rồi, lát anh về tiện đường mua
giùm tôi cây dao cạo râu. Nãy tôi quên mua.”
“Trong tủ phòng tắm có một cây mới, cậu tự tìm đi.”
Thấy Kỳ Minh mở cửa ra, La Gia Nam vội vàng nói:
“Cảm ơn anh vì bữa tối, với đã cho tôi ở nhờ.”
Kỳ Minh không nói gì mà chỉ gật đầu coi như nhận lời
cảm ơn rồi ra ngoài. Rửa bát đĩa xong, La Gia Nam bật TV lên và chọn đại một bộ
phim làm ‘nhạc’ nền. Hắn nằm xuống chống đẩy ngay dưới sàn phòng khách. Từ khi
vào Tổ trọng án, thời gian cá nhân của hắn trở nên cực kì quý giá, và hắn cũng
chẳng có thời gian đi đến phòng tập. Trừ ra ngoài chạy bộ, hắn đều rèn luyện
thể hình tại nhà. Đúng là làm cảnh sát rất mệt mỏi, đầu óc phải nhanh nhạy mà
thể lực cũng phải gìn giữ. Thế nhưng cảm giác thoả mãn sau khi phá một vụ án
thì chẳng có tiền nào mua nổi.
Có lúc La Gia Nam cảm thấy trời sinh hắn để làm cảnh
sát, bên trong cũng là gen nhà cảnh sát truyền từ ông nội đến cha. Thực ra La
Vệ Đông vốn muốn hắn làm luật sư hoặc thẩm phán, nhưng cái tên nổi loạn là hắn
vẫn đi báo danh trường cảnh sát. Cha về nhà, thấy con trai đã cầm trên tay giấy
báo nhập học thì tức giận đến mức không nói chuyện với hắn cả tuần lễ. Mà ông
nội lại rất ủng hộ quyết định này của cháu trai nên cha cũng không bắt hắn phải
thi lại. La Gia Nam vẫn còn nhớ rõ những lời ông đã nói vào ngày đầu đưa hắn
đến trường:
“Gia Nam, bắt đầu từ hôm nay con là cảnh sát nhân
dân. Phải nhớ rằng làm cái nghề này chính là cam kết với xã hội con sẽ hy sinh
và cống hiến. Cho dù gặp chuyện gì cũng không được khiến phù hiệu cảnh sát dính
bụi.”
Lúc ấy, La Gia Nam chỉ cảm thấy làm cảnh sát rất
ngầu. Thế nhưng sau khi được nghe các giáo sư ở trường kể về các vụ án đã đóng
bụi nhiều năm, những sinh viên trường cảnh sát trẻ tuổi và nhiệt huyết đều bị
dội một gáo nước lạnh. Lần đầu tiên nhìn thấy những kẻ to xác, cao tận 1m8 bị
hiện trường làm cho nôn mửa khắp nơi, La Gia Nam mới hiểu được tại sao mỗi khi
về đến nhà, ông và cha đều lặng thinh mà không đề cập đến vấn đề công việc.
————————
Sau khi đổ mồ hôi như mưa mà được tắm nước nóng thì
đúng ra cực kỳ thoải mái. La Gia Nam ngâm nga một điệu dân ca và đứng cạo râu
trước gương. La Gia Nam chưa bao giờ thấy nhãn hiệu dao cạo râu của Kỳ Minh ở
siêu thị. Bao bì toàn là tiếng Anh, hình như là anh mang từ nước ngoài về. Cạo
râu xong, hắn nghe tiếng cửa bên ngoài mở ra rồi đóng lại. La Gia Nam bước ra
từ nhà tắm, vừa lau tóc vừa nhấc cằm về hướng Kỳ Minh.
“Về sớm vậy?”
“À vận động chút chút… LA GIA NAM! Tôi đã nói mấy
chục lần là ở trong nhà tôi thì phải mặc quần áo!” Tuy chỉ nhìn thấy mờ mờ vì
không đeo kính nhưng Kỳ Minh vẫn có thể thấy La Gia Nam đang khoả thân trong
phòng.
“Tôi không có khoả thân… Có quấn khăn tắm nè.” La
Gia Nam còn cố ý cúi đầu xuống để xác nhận mình không có trần trụi.
Đeo mắt kính lên, Kỳ Minh định nhắc lại ‘quy tắc ở
chung’ thì ánh mắt bị những vết tích trên người La Gia Nam thu hút. Lần trước
chỉ nhìn thoáng qua, còn bây giờ cái gì cũng rõ ràng. Có những vết sẹo, dựa vào
mức đồ lồi hay lõm, đều có thể thấy vết thương chắc phải sâu đến mức thấy rõ cả
xương.
“Những vết thương này… Từ đâu mà có vậy?” Kỳ Minh
hỏi.
“Hồi còn đi nằm vùng. Vết chém sâu nhất ở đây này.”
La Gia Nam thản nhiên chỉ ra sau tai. “Suýt chút nữa là tai tôi bị chém đứt đó.
Mẹ tôi khóc sống khóc chết luôn.”
Nói rồi hắn xoay người cho Kỳ Minh xem nhiều vết sẹo
hơn. Kỳ Minh bước tới, giơ tay lướt qua một vết sẹo thô ráp, hỏi: “Bác sĩ khâu
cho cậu là bác sĩ thú y hay sao vậy?”
“Chuyên nghiệp đó. Đúng là bác sĩ thú y của một cửa
hàng thú cưng.” La Gia Nam không phản đối, cười: “Này này đừng đụng vô. Tôi
nhột.”
Rút tay về, Kỳ Minh rũ mắt xuống. “Có đáng không?”
Anh hỏi.
La Gia Nam không nghĩ nhiều mà buột miệng nói thẳng:
“Không phải là đáng hay không. Tôi không hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ làm mất mặt
cả ông nội và cha.”
Kỳ Minh im
lặng một chút rồi cởi dây buộc tóc ra. Anh vén một lọn tóc lên, nói: “Tôi để
tóc dài là để che đi vết sẹo này.” Anh nói. “Bị một tên sát thủ liên hoàn chém
xuống. Lực lượng cảnh sát không bắt được hắn nên để tôi tham gia chương trình bảo vệ nhân chứng.
Tôi phải dùng thân phận giả trong một năm, sau đó tôi quyết định phải trở về
Trung Quốc trước khi mắc bệnh trầm cảm.”
Chương
trình bảo vệ nhân chứng (Witness Protection Program – WPP hoặc Witness Security
Program – WITSEC) ra đời trên cơ sở Đạo luật Kiểm soát tội phạm có tổ chức năm
1970 và được sửa đổi bởi Đạo luật Kiểm soát tội phạm toàn diện năm 1984. Chương
trình này nhằm bảo vệ nhân chứng trước, trong và sau khi ra toà bằng cách
chuyển chỗ ở hoặc tạo nhân dạng mới cho nhân chứng và người thân của họ. Chương
trình bảo vệ nhân chứng đã góp phần truy tố thành công nhiều vụ án cũng như kết
án nhiều tội phạm hình sự.
Tuy La Gia Nam không hiểu rõ về giải phẫu học nhưng
hắn cũng từng xem qua quá trình khám nghiệm tử thi. Hắn cảm thấy vị trí của vết
sẹo đó cũng giống vị trí pháp y cứa vào đầu thi thể vậy. Suy nghĩ này khiến hắn
thương cảm, nhưng hắn đau lòng vì hoàn cảnh của Kỳ Minh nhiều hơn. Hắn muốn hỏi
nhiều hơn về sự việc này thì điện thoại để trên bàn bỗng dưng đổ chuông. La Gia
Nam bắt máy, đồng thời giơ ngón trỏ về phía Kỳ Minh: “Đừng chán nản. Sau này tôi
sẽ thay anh bắt thằng chó đó.”
Mặc dù hơi khinh bỉ lời lẽ đao to búa lớn của La Gia
Nam nhưng khoé miệng Kỳ Minh vẫn không nhịn được mà cong lên.
“Alo? Đội trưởng ạ? Cháu đang buồn ngủ… Sao? Bệnh
viện Nhân Hoà ạ? Dạ, cháu tới liền.” Đặt điện thoại xuống, La Gia Nam nói với
Kỳ Minh: “Đêm nay tăng ca. Phát hiện y tá trưởng của bệnh viện Nhân Hoà tử vong
trong văn phòng.”
No comments:
Post a Comment