Chương 8 Tôi đâu có xem anh là một cái cớ để không về nhà!
“Không!” La Gia Nam nói
thẳng, không thèm quan tâm Kỳ Minh có thấy quê độ hay không.
“Cái này không phải nhờ vả.”
Kỳ Minh mặt lạnh tanh, nói: “Mà là mệnh lệnh.”
“Ha hả hà ha anh còn ra lệnh
cho tôi cơ à? Nói anh biết, ngoại trừ mệnh lệnh từ đội trưởng Trần, tôi…” Hắn
chưa nói hết câu, điện thoại trong túi đã rung liên hồi. Vừa nhìn thấy người
gọi, khoé miệng hắn hơi giật giật: “Dạ alo, mẹ gọi có gì không?” Hắn ra hiệu Kỳ
Minh đừng lên tiếng.
Mẹ hắn ở đầu dây bên kia cằn
nhằn một hơi dài. La Gia Nam để điện thoại ra xa lỗ tai, một lúc lâu sau hắn
mới được lên tiếng: “Dạ không, mai con không được nghỉ… Dạ đúng rồi, tăng ca ạ.
Á mẹ ơi đừng gọi đội trưởng. Không liên quan đến đội đâu! Ý là…” La Gia Nam
nhìn Kỳ Minh, vẻ mặt hơi quạu: “Dạ đội trưởng mới tới cần chuyển trọ… Buổi tối
ghé ăn cơm sao? Dạ tối con cũng không rảnh… Ngày mốt con mắc trực ban rồi… Tuần
sau ạ? Tuần này còn chưa hết mà mẹ, sao con biết tuần sau có việc gì không.
Thôi con đang bận. Con cúp trước nha.”
Cúp điện thoại xong, La Gia
Nam treo lên biểu cảm “Tôi cmn uống nước lạnh cũng mắc răng”. Mẹ cố ý gọi điện
kêu hắn cuối tuần về ăn trưa, chắc chắn là sắp xếp xem mắt. Hắn thà giúp Kỳ
Minh chuyển trọ hơn là cười giả trân đến cứng cả cơ mặt với một cô gái lạ mặt.
“Thôi được rồi. Theo ý anh
vậy.” La Gia Nam nói với Kỳ Minh.
“Mẹ cậu gọi về nhà ăn cơm
hả?” Kỳ Minh hỏi.
La Gia Nam gật đầu.
Kỳ Minh rũ mắt xuống, nói:
“Cậu về ăn cơm đi. Dành thời gian với cha mẹ.”
“Cái anh này thật là…” La
Gia Nam bất đắc dĩ, nói: “Tôi đâu có xem anh là một cái cớ để không về nhà!”
“Sao lại không muốn về nhà?”
“Cha tôi dữ lắm, mẹ thì hay
nói chuyện đâu đâu á.” La Gia Nam khịt mũi. Kỳ Minh khẽ buông một tiếng thở
dài, nhấc mắt lên cười khổ, nói: “Cậu đó, người có phúc mà không biết hưởng gì
hết.”
La Gia Nam định bật lại ‘Anh
thử ở chung với họ hai tiếng đi rồi biết’, nhưng hắn bỗng cắn môi, đem lời chưa
nói kia nuốt vào trong.
Làm sao La Gia Nam lại quên
cha mẹ Kỳ Minh đều đã mất chứ…
——————
Giờ tan làm, La Gia Nam vẫn
còn công việc nên phải tăng ca. Đến khi hắn làm xong hết việc, nhìn đồng hồ thì
thấy đã gần tám giờ tối. Kỳ Minh không nhờ hắn chở về, có khi đã tự về khách
sạn rồi. Hắn chạy xuống hai tầng, tới văn phòng pháp y thì thấy cửa đã khoá. La
Gia Nam đứng ở hành lang hơi do dự một chút, rồi lấy điện thoại gọi cho Kỳ
Minh.
Điện thoại vang lên khá lâu,
người kia mới nhấc máy. “Anh đi đâu rồi? Lúc đi sao không gọi tôi?” La Gia Nam
hỏi. Kỳ Minh im lặng một chút, nói: “Tôi đi đâu cũng không cần báo cáo cho
cậu.”
Lời này nghe sao mà tức! La
Gia Nam cau mày đá vào tường, hắn cảm thấy Kỳ Minh đang dỗi. Nghe thấy âm thanh
sóng biển từ bên kia, hắn đè lửa giận xuống, hỏi: “Đang ở bãi biển à?”
“Ừm.” Bên kia lạnh lùng đáp
lại một tiếng. La Gia Nam nghe được Kỳ Minh đang không vui. Thật ra hắn đã phát
hiện tâm trạng của anh xuống dốc từ sau khi mẹ hắn gọi rồi. Kỳ Minh từ nhỏ đã
không còn cha mẹ, nhưng nỗi mất mát này La Gia Nam khó có thể hiểu hết được.
Nhưng thân là một người bạn, hắn biết mình phải làm gì đó cho đối phương: “Gửi
định vị đi. Tôi đi đón anh.”
“Không cần. Tôi đang muốn ở
một mình.”
“Ngày mai tôi phải giúp anh
chuyển trọ mà đúng không? Tôi còn chưa ăn tối nè. Anh phải mời tôi ăn cơm trước
chứ. Không ăn sao làm.”
“Cậu tự đến nhà hàng dưới
khách sạn ăn đi. Ghi số phòng của tôi.”
“Anh đúng là không có thành
ý gì hết.” La Gia Nam vừa nói vừa đi về phía thang máy. “Nói nghe, hôm nay là
thứ Sáu đó. Phải đi ăn tôm hùm đất với uống bia mới đúng bài. Ăn không no thì
đừng hòng sai tôi làm gì hết nha.”
Người bên kia không lên
tiếng. Ngay lúc La Gia Nam nghĩ Kỳ Minh bị mất kết nối, anh nói: “Gửi tôi tên
tiệm với địa chỉ.”
“Quán của lão B á. Anh nhớ
không?”
“Ừ, lát gặp.”
“Kêu Đại Vĩ, Hứa Kiệt với sư
phụ tôi đến luôn nha? Càng đông càng vui mà, sẵn cho anh làm quen với mọi
người.”
“Ừ được.”
Vừa cúp máy, La Gia Nam gọi
cho từng người. Trừ Hứa Kiệt bận, Kiều Đại Vĩ và Miêu Hồng đều đi.
——————
Tối thứ Sáu là thời điểm
quán của lão B đắt khách nhất. Lúc La Gia Nam đến nơi, quán đã chật kín rồi.
Lão B mượn một cái bàn từ quán bên cạnh, dọn thêm ghế rồi mới mời La Gia Nam
ngồi. Mấy phút sau, Kiều Đại Vĩ đến, Miêu Hồng đến ngay sau. Gần nửa tiếng sau
Kỳ Minh mới tới. Anh mặc Âu phục, mang giày da nên trông có vẻ không hợp lắm
với không khí chợ đêm nơi đây.
“Lát nữa lái xe mà còn dám
uống à?” Thấy La Gia Nam cầm chai bia, Miêu Hồng đè cổ tay hắn.
“Chút nữa thuê tài xế cũng
được mà.” La Gia Nam cười hì hì, lấy chai bia đụng vào tay Kiều Đại Vĩ: “Đại Vĩ,
uống một chai không?”
Kiều Đại Vĩ không nói lời
nào uống cạn chai bia. Miêu Hồng bóc vỏ một cái đuôi tôm hùm đất rồi đặt xuống
đĩa của Kỳ Minh, cười hỏi: “Thầy Kỳ không uống sao?”
“Em không uống bia.” Kỳ Minh
nhìn đuôi tôm trong đĩa, gật đầu với Miêu Hồng: “Cảm ơn chị ạ.”
La Gia Nam cũng nhìn thấy
cái đuôi tôm kia, khoé miệng sụp xuống, giả vờ buồn bã nói: “Sư phụ thật là bất
công. Không lột cho con!”
“Tàn phế à? Hay là không có
tay?” Miêu Hồng liếc hắn, tiếp tục hỏi Kỳ Minh: “Thầy Kỳ muốn uống gì không nào?
Chị uống với em.”
“Sư phụ đang bị sắc đẹp mê
hoặc đó…” La Gia Nam nhỏ giọng ai oán với Kiểu Đại Vĩ, ngay sau đó liền bị Miêu
Hồng đạp cho một cái. May mà Miêu Hồng mang giày bệt, chứ thử mà cô mang giày
cao gót chắc chân hắn đã lủng một lỗ.
Kỳ Minh nhìn quầy hàng, nói:
“Em nghĩ nơi này không có bán whiskey. Thôi chị uống gì em uống đó.”
“Lão B.” Miêu Hồng ngoắc tay
với lão B, “Cho một bình rượu trắng.”
La Gia Nam trừng mắt: “Sư
phụ, người đây là muốn chuốc say cố vấn của chúng ta rồi thừa dịp…”
“Nói xàm nữa là chai bia vô
đầu nha ranh con.” Miêu Hồng vỗ bàn. Cô là người Đông Bắc nên tửu lượng rất
tốt, uống tám lạng nửa cân cũng chưa say. “Bình thường công việc bận rộn, cũng
không có thời gian mà xoã. Thôi coi như hôm nay là tiệc chào mừng cố vấn mới đến.
Không nói nhiều, bữa này tôi mời.”
“Em mời chứ, cảnh sát Miêu.
Để nữ giới trả tiền là sỉ nhục nam giới đó.” Kỳ Minh nói.
Nghe vậy, Miêu Hồng cảm
động: “Ôi, thầy Kỳ ơi, lịch sử nhục nhã của hai người đối diện em có thể viết
thành một quyển sách đó. Hứa Kiệt mà ở đây thì quyển sách được đóng gáy luôn
rồi.”
La Gia Nam và Kiều Đại Vĩ
đều nghiêng đầu đảo mắt.
——————
Ở chợ đêm ngoài mấy đứa trẻ
bán hoa còn có hẳn một dãy bàn cho những người hát rong. Những người thường đến
chợ đêm đều biết yêu cầu một bài hát là hai mươi đồng, nếu thấy ca sĩ hát hay
thì có thể boa thêm.
Một cô gái chừng hai mươi
tuổi ôm đàn guitar đến bàn La Gia Nam hỏi bọn họ có muốn ‘order’ một bài hát
không. La Gia Nam thường không yêu cầu ca khúc. Không phải tiếc tiền, chỉ là
hắn cảm thấy làm vậy cứ như mấy lão già đi nghe đàn hát trong xã hội cũ, kiểu
nó hơi kì kì… Nhưng nhìn dáng vẻ mong đợi của cô gái nhỏ, hắn châm điếu thuốc,
nhấc cằm về phía Miêu Hồng.
“Sư phụ, người ‘đặt hàng’
một bài đi. Con mời.”
Khuôn mặt Miêu Hồng đỏ bừng
do uống rượu. Nghe La Gia Nam nói vậy, cô quay đầu hỏi cô gái hát rong: “Nhạc
phim ‘Hồn ma’… Tên gì ấy nhỉ?”
Ghost (Hồn ma) kể về câu
chuyện linh hồn của một chàng trai trẻ nhờ sự giúp đỡ của một bà đồng để ở cạnh
người yêu và cảnh báo cô về những nguy hiểm tiềm tàng. Phim sản xuất năm 1990,
được xem một trong những bộ phim tình cảm hay nhất và được đề cử nhiều Giải
Oscar.
Cô gái suy nghĩ một chút rồi
lắc đầu.
“Unchained melody.” Kỳ Minh
nói. Anh uống có chừng hai, ba ly rượu trắng mà mặt cũng đỏ ửng.
“Ừ bài này đi.” Trong mắt
Miêu Hồng có một tia đau thương, nhưng cô nhanh chóng xua nó đi bằng một nụ
cười: “Hát được bài này không cô bé?”
Cô gái tiếp tục lắc đầu,
lúng túng nói: “Dạ nhạc tiếng Trung thì được ạ…”
Nét mặt Miêu Hồng hiện lên
vẻ cô đơn. Trong lúc cô đang suy nghĩ bài khác, Kỳ Minh đưa tay về phía người
hát rong: “Cho tôi mượn đàn nhé.”
Sau khi chỉnh cây đàn guitar
giá rẻ xong, Kỳ Minh mỉm cười với Miêu Hồng: “Cảnh sát Miêu, em hát bài
‘Unchained melody’ không hay lắm, nên em mong chị sẽ chịu bài ‘Boys ’round
here’.”
Nói xong, anh gảy một khúc
nhạc dạo. Vừa nghe giọng hát của Kỳ Minh, não La Gia Nam đã tự động nảy số “Vcl
anh này nên đi thi The Voice.” Nhờ phúc của cô bạn gái cũ học tiếng Anh, trình
độ tiếng Anh của La Gia Nam cũng ở mức ổn. Bài hát này tuy hắn chưa nghe bao
giờ, nhưng lời thì hắn hiểu được. Nội dung bài hát đại loại là về người nam
theo đuổi người nữ. Thể loại nhạc đồng quê vừa nhẹ nhàng vừa ngọt ngào, hoàn
toàn khác với phong cách lạnh lùng của Kỳ Minh thường ngày. Mãi đến khi bị tàn
thuốc làm phỏng tay, La Gia Nam mới hoàn hồn sau cú sốc nhẹ này.
Sau khi Kỳ Minh hát xong,
Miêu Hồng vỗ tay: “Thầy Kỳ hát hay quá. Trên đời này có gì em không biết làm
không?”
Kỳ Minh trả đàn guitar lại
cho cô gái, ngại ngùng cười: “Em không biết lái xe.”
“Chị dạy cho. Bảo đảm học
hai tiếng là lái được ngay.” Miêu Hồng liếc La Gia Nam để ra hiệu cho hắn trả
tiền.
La Gia Nam lấy ví ra rồi do
dự một chút, không biết nên trả tiền cho cô gái hay cho Kỳ Minh.
Ăn uống no say, La Gia Nam
thuê tài xế lái xe, tiện đường cho Kỳ Minh đi ké về khách sạn. Ngồi với anh ở
ghế sau, La Gia Nam nhìn chằm chằm khung cảnh thành phố lướt qua cửa kính. Còn
hai lần đèn giao thông nữa là đến khách sạn, La Gia Nam mới quay đầu về phía Kỳ
Minh, hỏi: “Anh muốn theo đuổi sư phụ của tôi à?”
Kỳ Minh điềm tĩnh lắc đầu:
“Cảnh sát Miêu có người trong lòng rồi mà.”
“Gì? Sư phụ có người trong
lòng sao tôi lại không biết?” La Gia Nam kinh ngạc hỏi. Thật sự hắn không thể
tưởng tượng được kiểu người đàn ông thế nào mới có thể được Miêu Hồng cất giữ
trong tim.
“Nếu tôi đoán không sai,
người đó không còn ở đây nữa.” Kỳ Minh trầm tư một chút. “Rượu vào thì lời ra.
Cậu nhớ lại bài hát chị ấy yêu cầu đi, thêm vẻ mặt chị ấy lúc đó nữa.”
“Vậy sao? Tôi không để ý.”
La Gia Nam cố gắng nhớ đến nét mặt Miêu Hồng lúc đó, nhưng hắn không nhớ được.
Chắc chắn hắn sẽ không tìm Miêu Hồng để xác minh chuyện này. Đó là việc riêng
của đối phương.
“Chú ơi, tới rồi ạ.”
Kỳ Minh vỗ vào ghế lái. Xe
dừng lại bên đường, anh định mở cửa xe đi xuống thì bỗng cánh tay anh bị La Gia
Nam kéo lấy.
“Ngày mai mấy giờ đây?” La
Gia Nam hỏi.
Đẩy tay hắn ra, Kỳ Minh nói:
“Cậu về ăn cơm với cha mẹ đi rồi qua. Tôi gọi Thiệu Thần đến giúp là được.”
“Thiệu Thần? À, cái cậu Giám
đốc bộ phận kinh doanh của khách sạn.” La Gia Nam nhướng mày, nói: “Tôi chắc
chắn sẽ không về nhà ăn cơm. Anh cứ nói mấy giờ đi.”
“Chín giờ. Cứ tới nhà trọ
của tôi đi. Tôi không có hành lý gì, chỉ cần dọn dẹp đồ đạc thôi.” Kỳ Minh chỉ
ngón tay về phía tiểu khu đối diện. “Lầu sáu, phòng 1808. Chìa khoá đưa cậu
rồi. Nếu chín giờ tôi chưa tới thì cậu cứ vào đó chờ trước.”
La Gia Nam chợt sững người.
Ừ ha, Kỳ Minh đã đưa hắn một cái chìa khoá. Nhưng từ cái đêm mà hắn ngủ lại
phòng khách của anh, hắn chưa từng nhìn thấy cái chìa đó!
Chương 7 Chương 9
No comments:
Post a Comment