Chương 10 Tấm gương sáng cần phải tự viết báo cáo chứ ha?
La Gia Nam chỉnh lại đèn
trên bục thẩm vấn. Bị ánh sáng mạnh chiếu thẳng vào, Vương Khải Minh híp mắt
rồi rụt cổ lại. La Gia Nam gõ bàn, nghiêm mặt doạ: “Úi chà, chẳng phải anh nói
anh không liên lạc gì với cha mình sao? Bây giờ có người làm chứng anh xin tiền
ông ta vào tháng trước kìa.”
Vừa nghe thấy câu này, Vương
Minh Khải lập tức kêu lên: “Tôi… Tôi đi công tác ở thành phố, vô tình gặp lại
ông ta. Gặp cái rồi đi chứ không có xin tiền gì sất!”
“Nhóc con, nghĩ kĩ đi rồi nói
nhé.” La Gia Nam chỉ vào mũi đối phương: “Định lừa cảnh sát à? Cái này gọi là
gây cản trợ công vụ. Anh tin tôi có thể tạm giam anh ngay bây giờ không?”
Miêu Hồng đang làm biên bản
ghi chép lời khai thì thấy Vương Minh Khải vì chột dạ mà đảo mắt liên tục. Cô
lập tức gõ bút lên biên bản, ý cảnh cáo gã đừng hòng nói dối nữa. Ban nãy cô
đến nhà khách để tìm người, Bạch Nguyệt Mai vừa hay tin cảnh sát muốn mang con
trai bà về cục thì liền lăn lộn khóc lóc ở hành lang. Có người mẹ tính cách thế
này, chắc chắn Vương Minh Khải từ nhỏ đã không được dạy dỗ đàng hoàng.
Do dự gần nửa ngày, Vương
Minh Khải mang vẻ mặt đau khổ mà mở miệng: “Cảnh sát, tôi thật sự không có đánh
ông ta. Tôi chỉ nhẹ nhàng… Nhẹ nhàng đẩy một cái thôi. Ai ngờ ông ta đã nằm bẹp
xuống đất.”
À, thì ra nhóc con này sợ bị
lãnh án vì tội cố ý gây thương tích. La Gia Nam và Miêu Hồng liếc mắt nhìn
nhau, nói tiếp: “Đẩy cả cha ruột của mình té ngã. Nhóc con này quả là có bản
lĩnh đấy.”
“Ai kêu ổng nói ổng không có
tiền! Tôi vất vả lắm mới được giới thiệu bạn gái cho, thế nhưng người ta nghe
nói tôi không có tiền… Tôi cũng hết cách rồi. Nghe nói ông già này ở đây, tôi
mới tìm hắn để đòi tiền.”
“Ai nói anh biết cha anh ở
chỗ này?”
“Mẹ tôi.”
“Mẹ anh vẫn luôn biết địa
chỉ của cha anh sao?”
“Mẹ tôi đi hỏi mấy người
trong xưởng. Mấy người đó thường xuyên nhờ cha hỗ trợ các vấn đề liên quan tới
kỹ thuật nên giám đốc xưởng có thông tin liên lạc của cha.”
La Gia Nam nói nhỏ vào tai
Miêu Hồng: “Sư phụ, con nghĩ chúng ta phải thẩm vấn thêm Bạch Nguyệt Mai.”
Miêu Hồng gật đầu. La Gia
Nam hằng giọng hỏi Vương Minh Khải: “Vậy anh muốn có tiền không?”
“Không. Cũng chia tay bạn
gái rồi.” Vương Minh Khải nói. Bỗng gã nhìn về phía trước, hỏi dò: “Này, anh
cảnh sát, bữa anh nói cha tôi nộp bốn mươi vạn cho một công ty môi giới hôn
nhân phải không? Công ty nào vậy? In giúp tôi cái giấy xác nhận được không? Tôi
tới công ty đó đòi tiền.”
La Gia Nam thật sự rất là vô
cùng cực kì muốn quật cái đèn bàn vào đầu thằng này. Cha ruột chết, một giọt
nước mắt cũng không rơi, mở miệng ra là tiền với bạc. Thi thể cha mày trong cái
nhà xác kia mà nghe thấy, tao cá tám phần ổng sẽ tức tới mức ngồi thẳng dậy.
Tự nhiên hắn lại nhớ tới
‘chuyện ma về cái ngăn kéo ở nhà xác’ của Kỳ Minh. Hắn không tự chủ được mà
rùng mình.
————————
Bạch Nguyệt Mai nghe tin
cảnh sát muốn gọi bà tới thẩm vấn thì đã muốn khóc lóc om sòm, vừa đúng lúc
chạm mặt Ngô Ca từ phòng khách đi ra. La Gia Nam tay chân nhanh lẹ cỡ nào cũng
không kéo Bạch Nguyệt Mai lại được, chỉ kịp thấy bà phóng thẳng đến trước mặt
Ngô Ca rồi vung tay tát thật mạnh.
“Mày cái thứ tiểu hồ ly tinh
hại chết chồng tao! Mày phải trả giá bằng cái mạng sống!”
Kỳ Minh vội vàng che chở Ngô
Ca ở phía sau, đồng thời ngăn Bạch Nguyệt Mai vung tay lần thứ 2. Miêu Hồng
bước tới nắm lấy cánh tay của Bạch Nguyệt Mai, kéo bà ra một khoảng. Ngô Ca bị
tát muốn mù mắt, uất ức mà khóc lên, những giọt lệ nhỏ như hạt đậu tí tách rơi
xuống…
Bạch Nguyệt Mai giãy giụa
không xong, cái miệng cũng không dừng được: “Đm mày còn khóc được cơ à? Lúc
trước tao đối xử với mày thế nào? Tao thấy mày không cha không mẹ, tao cho mày
đến nhà ăn cơm, tao dẫn mày đi mua quần áo. Nhưng mày lại báo đáp bằng cách
quyến rũ chồng tao. Mày xem tao có xé xác mày ra không…”
“Cái mẹ gì vậy? Đã đánh
người ở Cục Công an rồi mà còn lý lẽ à?!” La Gia Nam rống lên, ngữ điệu 10 phần
nghiêm khắc trong nháy mắt đã áp chế được sự kiêu ngạo của Bạch Nguyệt Mai.
“Cô Bạch, quan hệ giữa cháu
với chú Vương không phải như vậy, thật mà…” Ngô Ca vừa khóc vừa giải thích.
“Chú Vương ly hôn với cô đâu phải tại cháu. Chú ấy thật sự không chịu nổi tính
tình của cô.”
“Đừng nói nữa. Chị ấy không
nghe đâu.” Kỳ Minh hạ giọng căn dặn Ngô Ca. Sau đó anh nhìn về phía Bạch Nguyệt
Mai, nói: “Chị Bạch, chị kiên nhẫn một chút. Tôi sẽ cho chị một lời giải thích
hợp lý về vấn đề này.”
“Úi, cảnh sát bây giờ còn
điều tra vụ án hồ ly tinh cướp chồng sao?” Bạch Nguyệt Mai khịt mũi.
“Này này, đừng có mở miệng
ra là hồ ly tinh nữa. Đây không phải là chợ thực phẩm.” La Gia Nam mở cửa phòng
thẩm vấn: “Chị vào đây kể thật rõ ràng chuyện của chị.”
Bạch Nguyệt Mai ngồi xuống,
nghiêng người về một bên và bày ra dáng vẻ tức giận: “Thẩm vấn làm gì? Tôi đâu
có giết người.”
“Thân là vợ trước của nạn
nhân, chị có nghĩa vụ phải hỗ trợ lực lượng cảnh sát điều tra.” La Gia Nam
khoanh tay dựa vào bàn thẩm vấn: “Chị hỏi những người trong xưởng thông tin
liên lạc của Vương Tân Tập để làm gì?”
“Quỷ chết kia từ khi ly hôn
xong cũng không gửi 1 xu về nhà. Con trai muốn kết hôn mà không có nhà, không
tìm lão để đòi tiền thì tìm ai?” Bạch Nguyệt Mai trợn mắt.
“Nhưng tôi nghe nói từ khi
ly hôn, ông ấy đã bỏ nhà bỏ quê. Căn nhà của chị không đắt lắm. Ông ấy đã làm
kỹ sư ở xưởng được 30 năm, chẳng lẽ không tích góp được một đồng nào? Tiền đi
đâu mất rồi?”
Lần này Bạch Nguyệt Mai
không lên tiếng, đồng tử dao động một vòng. Miêu Hồng gõ bàn: “Này, đang hỏi
chị đấy”
Da mặt Bạch Nguyệt Mai lúc
này giống như tờ giấy vậy, xé một cái là rách toạc. Không đến một giây sau nước
mắt bà ta đã giàn giụa như thể mọi người đều đang thiếu nợ bà: “Ôi cái tên ma
quỷ đó, mỗi ngày đều ra ngoài làm bậy, việc trong nhà thì không quan tâm. Con
cái cũng không thèm dạy dỗ, hại con trai tôi học hư từ đám bạn bè xấu xa tối
nào cũng đi uống rượu đánh bạc. Người ta tới cửa đòi nợ, không trả tiền thì nó
giết!”
Ừ, tôi thấy chị cũng bị
chiều hư, La Gia Nam trong lòng hừ lạnh một tiếng. Lúc này, Kỳ Minh gõ cửa rồi
tiến vào đưa báo cáo cho hắn. La Gia Nam lật xem rồi đưa báo cáo cho Miêu Hồng,
sau đó nói với Bạch Nguyệt Mai: “Đừng có mở miệng ra gọi Ngô Ca là tiểu hồ ly
tinh nữa. Cô ấy là con gái của Vương Tân Tập.”
Nghe La Gia Nam nói vậy,
Bạch Nguyệt Mai trợn mắt đến muốn rớt hai con ngươi ra ngoài.
————————
Sáng sớm thứ Hai, La Gia Nam
vừa đến văn phòng thì Trần Phi gọi.
“La Gia Nam, cùng sư phụ của
cậu đi đến Chi cục thuế. Bên kia cử hai người, người bên chúng ta qua đón rồi
cùng tới công ty môi giới kết hôn của Uông Hải Hà.” Trần Phi trông như không
được nghỉ ngơi tốt, dưới vành mắt đã hơi đen. Nhưng làm cảnh sát hình sự cả năm
không ngủ đủ, ai cũng đã quen rồi.
“Đi hù doạ người ta à? Nghề
của cháu đó.” La Gia Nam cười hì hì.
“Đội trưởng, em đang bận nên
không đi được.” Tiếng Miêu Hồng từ bên ngoài văn phòng truyền tới. Trần Phi suy
nghĩ một chút rồi nói với La Gia Nam: “Vậy cậu đi với thầy Kỳ đi.”
La Gia Nam nhíu mày: “Đội
trưởng, không phải Kỳ Minh là cố vấn pháp y sao? Tại sao lại cho anh ấy can
thiệp vào vụ án?”
“Lúc thầy Kỳ nhận lời mời cố
vấn có nói với tôi là cậu ấy muốn tham gia vào điều tra vụ án. Hình như cậu ấy
đang viết sách liên quan đến điều tra phá án nên cần tư liệu thực tiễn.” Trần
Phi vung tay. “Nhanh lên đi. Người bên Chi cục thuế nhờ hai thanh tra hỗ trợ
chúng ta, đừng có để họ phải chờ.”
Đem khuôn mặt u ám ngồi vào
xe, La Gia Nam gọi điện cho Kỳ Minh, nói anh đi cùng hắn ra ngoài có việc. Chờ
Kỳ Minh lên xe, La Gia Nam khoé miệng cong lên, hỏi: “Anh giỏi quá ta, còn viết
sách nữa?
“Tôi được mời viết vụ án mẫu
để giảng dạy cho đại học Công an”. Kỳ Minh liếc mắt nhìn La Gia Nam, nói: “Cậu
cũng sẽ xuất hiện trong vụ án mẫu đó dưới một cái tên khác. Làm việc nghiêm túc
chứ đừng tự bôi nhọ mình nha.”
Khởi động ô tô, La Gia Nam
mười phần kiêu ngạo, nói: “Tôi chính là tấm gương sáng cho cảnh sát nhân dân
đó.”
“Tấm gương sáng cần phải tự
viết báo cáo chứ ha?”
“…”
La Gia Nam trong lòng than
mình đã bị tên bốn mắt này nắm thóp rồi.
————————
Đúng như đội phó Triệu Bình
Sinh dự đoán, Uông Hải Hà đột nhiên hoảng sợ khi thanh tra từ Chi cục thuế đến.
Chào hỏi hai thanh tra xong, cô vội vàng kéo La Gia Nam vào trong phòng làm
việc, giọng điệu âm dương quái khí hỏi: “Cảnh sát La, cái này là sao? Dùng hình
bức cung à?”
“Chúng tôi không có liên
quan gì nha. Đừng có vu oan hãm hại.” La Gia Nam quan sát bốn phía, thấy trên
tường treo toàn ảnh những cô gái xinh đẹp. Thấy hắn nhìn mấy bức ảnh chằm chằm,
Uông Hải Hà khẽ đẩy cánh tay của hắn, hỏi: “Có vừa lòng ai không nào? Chị giới
thiệu cho.”
“Tôi nói này chị…” La Gia
Nam lùi về sau nửa bước để tạo khoảng cách với Uông Hải Hà. Hình ảnh cánh tay
bị chị gái này dùng ngực chèn ép hiện lên rõ mồn một trước mắt hắn: “Tôi cho
chị một cơ hội. Thẳng thắn thì được khoan hồng. Không là hai thanh tra ngoài
kia sẽ tiến hành làm việc đó.”
“Ôi những cảnh sát này đúng
là muốn ép chết người mà.” Uông Hải Hà buồn bực cột lại tóc, đi đến phía sau
bàn làm việc mở ngăn kéo. Bà lấy ra một cái hợp đồng ném lên bàn: “Tiền chị
không muốn. Đừng đến đây làm phiền chị nữa. Chị không biết gì hết!”
La Gia Nam gọi Kỳ Minh vào,
cầm hợp đồng cùng anh lật xem. Đây là thoả thuận giữa Vương Tân Tập và công ty
môi giới kết hôn. Chỗ hạng mục nộp phí thì ghi là ‘hội phí’, nhưng thực chất đó
là một hợp đồng góp vốn. Hợp đồng quy định mỗi quý sẽ phân phát ba vạn cổ
tức, sau đó tiền vốn sẽ được trả lại. Nói cách khác, Vương Tân Tập có thể
lấy được bảy mươi sáu vạn cả vốn lẫn lãi. Con số này gần như gấp đôi, gấp nhiều
lần tiền lãi gửi ngân hàng. Nhưng ai có đầu óc một chút cũng biết kiểu góp vốn
này quá mạo hiểm. Trên TV cũng đưa tin nhiều người đầu tư vào loại hợp đồng này
cuối cùng mất hết cả vốn liếng, tiền mất tật mang.
“Chị đang góp vốn bất hợp pháp.” Kỳ Minh nói.
“Bớt đi. Tiền này là để đầu
tư vào một dự án nghiêm túc.” Uông Hải Hà rút ra một điếu thuốc, châm lên hút
rồi hướng về bên cạnh thở ra một hơi: “Lão Vương đã tự mình đi tiền trạm.”
“Như vậy, ông ấy đến công ty
của chị không phải để kiếm bạn già, mà là kiếm tiền sao?” La Gia Nam ném hợp
đồng lên bàn.
Uông Hải Hà bĩu môi, khẽ thở
dài: “Vâng. Lão quỷ kia nói con gái lão rất có tiền đồ, đã trúng tuyển cao học.
Lão muốn trong tương lai cho con gái đi Hồng Kông học thiết kế, hai năm cần
khoảng tám mươi vạn. Lão nghe nói chị có dự án này nên muốn đến đây xem thử.
Xem xong thì lão giao hết của cải ra.”
“Rốt cuộc là dự án gì?” Kỳ
Minh hỏi.
“Dự án ngư nghiệp sinh
thái.” Uông Hải Hà nói xong thì cắn môi, “Chúng ta có cảng, lại thêm mấy năm
gần đây mua hàng online phát triển rất mạnh, hải sản tươi sống thì không đủ để
bán. Nằm không cũng có thể kiếm tiền, ngu mới không đầu tư.”
Ngư nghiệp sinh thái? Hèn
chi La Gia Nam vừa nhắc tới “thuyền đánh cá” lúc thẩm vấn ở cục là bà chị này
đã giả ngu. Cái chết của nhà đầu tư có liên quan đến dự án đầu tư, chuyện này
mà truyền ra ngoài thì bà chị này đừng mơ làm tiếp. Đương nhiên, liệu dự án có
thật sự mang lại lợi nhuận như bà ta nói hay không thì chẳng ai biết trước được.
“Viết tên tất cả những chủ
tàu có liên quan đến dự án này cho tôi.” La Gia Nam rút một cây bút từ ống đựng
bún trên bàn rồi ném đến trước mặt Uông Hải Hà.
“Sao chị nhớ hết được?!”
Uông Hải Hà ngạc nhiên. “Thuyền đánh cá do anh Hải quản lý. Tất cả các tàu thuyền
đều chỉ ký hợp đồng lâm thời thôi, tới mấy chục chiếc đó. Có mấy chiếc ở các
thành phố lân cận nữa.”
“Anh Hải là ai?”
“Chủ tịch thương mại của
công ty Kim Hải” Uông Hải Hà nhìn hai thanh tra ngồi bên ngoài, nói với La Gia
Nam: “Cảnh sát La, giúp chị một chuyện. Em mang hai người kia đi nhé?”
“Thỉnh thần thì dễ, tiễn
thần thì khó.” La Gia Nam cười ‘thân thiện’ với cô.
“Được. Chị cung cấp cho em
thêm thông tin.” Uông Hải Hà dụi tắt tàn thuốc, thất bại nói: “Anh Hải là Cao
Kim Hải. Hồi trước gã là một tay buôn lậu. Hắn là một kẻ già đời, thuyền đánh
cá trong tay hắn không chỉ ‘đánh cá’ đâu. Trên thuyền đôi khi có ‘hàng’ nữa.”
Nghe vậy, La Gia Nam đảo
mắt. Hắn lấy điện thoại di động ra nhằm báo Trần Phi mượn nhân lực bên đội Kiểm
soát chống buôn lậu.
No comments:
Post a Comment