Chương 1:
Mưa như trút nước, màn mây đen treo trên đỉnh đầu đột ngột bị ánh chớp đánh thủng, tiếng sấm cuộn mình vang lên.
Chiếc SUV đạp phanh gấp đến mức nghe thấy tiếng ‘két’ chói tai rồi dừng lại ngay trước cửa trung tâm cấp cứu. Tài xế vội vàng xuống xe, vọt vào sảnh cấp cứu. Anh gấp đến mức cửa xe cũng không kịp đóng lại.
Anh xuống xe
vào cửa được vài bước, cả người ướt sũng. Những hạt mưa nhỏ giọt từ mái tóc khi
chạy, chúng lướt qua đôi mắt đỏ quạch rồi hòa vào hơi nóng nơi hốc mắt, rơi
xuống khóe miệng đang mím chặt đến mức run rẩy. Khuôn mặt vốn dĩ đẹp đẽ, tuấn
tú lúc này lại trông hơi điên cuồng.
Những người phụ
trách canh bên ngoài phòng cấp cứu nét mặt như đưa đám vừa thấy anh thì căng
thẳng.
“Đội trưởng
Lâm…” Một người bước lên chào thì bỗng bị gạt ra.
Lâm Đông vọt
đến người có vẻ mặt nghiêm nghị nhất rồi túm lấy cổ áo đối phương, khàn giọng
hỏi: “Phương Nhạc Khôn! Đồng đội của cháu đâu?!”
“Lâm Đông! Cậu
phải tỉnh táo!” Cục trưởng Phương nắm lấy hai bàn tay run rẩy không ngừng của
Lâm Đông, bi thương nhìn ánh mắt không còn hồn phách kia: “Không ai muốn xảy ra
chuyện như vậy hết! Không một ai!”
“Cháu đang hỏi
đồng đội… Buông ra! Mấy người buông con mẹ tôi ra!”
Những người bên
cạnh vây quanh rồi kéo Lâm Đông ra. Bọn họ có thể hiểu được tâm trạng của anh
lúc này, nhưng giới truyền thông cũng đã nghe tin rồi. Họ tuyệt đối không thể
để hình ảnh cảnh sát đánh cảnh sát bị chụp được.
Lâm Đông hoàn
toàn phát điên, cho dù có mười mấy cánh tay cũng không ngăn anh giãy giụa được.
Anh gào thét không ngừng, trong giọng nói như có máu tươm ra:
“Đồng đội của
cháu đâu! Anh em của cháu…”
“Đội trưởng
Lâm, các anh ấy đều mất rồi!”
Cậu cảnh sát
trẻ vừa bị anh đẩy ra đã bật khóc ngay tại chỗ. Ba chiếc xe bị xe tải hạng nặng
tông từ phía trước và phía sau trên đường Bàn Sơn. Có tám người chết tính cả
nghi phạm bị áp giải bên trong. Bảy người còn lại đều là những đồng đội đã sát
cánh chiến đấu cùng Lâm Đông.
Chỉ cần giết
người diệt khẩu, cái gì cũng dám làm.
Sự thật đẫm máu
hiện lên ngay trước mắt, Lâm Đông ngừng la hét, cũng ngừng giãy giụa. Anh trợn
mắt rồi nhìn chằm chằm vào Cục trưởng Phương, rồi mọi thứ bỗng trở nên mơ hồ.
Trong giây tiếp theo, bầu trời quay cuồng. Kí ức cuối cùng trước khi anh chìm
vào bóng tối là trần nhà lạnh lẽo trên đầu.
Mất hết rồi,
cái gì cũng mất hết.
————————————
Lâm Đông choàng
tỉnh từ cơn ác mộng. Anh thở gấp, kéo các cơ đã hơi ngấm thuốc và phát ra một
tiếng kêu hơi khàn. Anh không kiềm được nước mắt. Chúng cứ lăn dài trên má anh
rồi thấm xuống bao gối trắng toát. Lâm Đông im lặng khóc, im lặng run rẩy. Bao
nhiêu giận dữ và phiền muộn đan vào nhau thành một tấm lưới sắt, và những vết
sẹo lại đau đớn âm ỉ trên trái tim đang đập dữ dội.
“Sau vụ tấn
công, tài xế xe tải cũng bị bắn chết. Đúng là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng đằng
sau.” Âm thanh của Cục trưởng Phương bên cạnh vừa già nua, vừa mệt mỏi: “Tôi đã
thương lượng với lãnh đạo các phân cục, quyết định rút cậu ra khỏi vụ án này và
bàn giao cho Tổ trọng án của Cục Công an thành phố. Cậu nghỉ ngơi rồi đi gặp
mặt đội trưởng Trần bên đó đi.”
Lâm Đông lơ
đãng nhìn trần nhà, lẩm bẩm: “Đây là vụ án của cháu… Không bàn giao gì hết!”
“Tốt nhất là
cậu nên buông tay đi.” Cục trưởng Phương đưa điện thoại di động của Lâm Đông
cho anh xem, trên đó hiển thị một tin nhắn chưa đọc:
[Mày dừng truy
bắt tao, tao dừng đuổi giết đồng đội của mày.]
“Tin nhắn không
rõ nguồn gốc, phòng kỹ thuật còn đang truy tìm nhưng cậu cũng đừng hi vọng quá
nhiều. Lâm Đông, một ngày nào đó chúng ta sẽ bắt được nó ra trước công lý.
Nhưng từ đây đến lúc đó, cả tôi và cậu đều không thể chịu thêm bất kì một tổn
thất nào nữa.” Giọng của Cục trưởng Phương chứa đầy sự không cam lòng và bất
lực.
“Cháu cũng
chẳng có gì để mất.” Lâm Đông nhắm mắt lại, giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống,
nói: “Chú già rồi, Cục trưởng Phương. Trước giờ chú chưa bao giờ nhát gan và sợ
gặp chuyện thế này.”
“Bảy cái mạng,
tôi thà mang danh nhát gan và sợ gặp chuyện, chứ tôi không muốn thấy thêm bất
kì ai chết nữa!” Nắm tay Cục trưởng Phương đè nặng trên giường, nếp nhăn nơi
khóe mắt xô hết vào nhau, “Làm cảnh sát có thể không sợ chết. Nhưng còn gia
đình của họ thì sao? Lâm Đông, hãy nghĩ đến gia đình của bảy người đồng đội của
cậu và gia đình của những đồng nghiệp khác trong văn phòng! Buông tay đi!”
“…”
Răng Lâm Đông
cắn chặt vào môi đến mức bật cả máu, nhuộm đỏ cả đôi môi tái nhợt. Cục trưởng
Phương nhìn mái tóc đen nhánh trên trán Lâm Đông dần mất đi ánh sáng mà trở nên
xám xịt. Dưới sự lo lắng và áp lực tột độ, tóc người ta có thể bạc đi trong một
sớm một chiều, nhưng ông chưa bao giờ biết rằng tốc độ sẽ nhanh như vậy.
“Cháu từ chức.”
Lâm Đông quay đầu nhìn Cục trưởng Phương đang ngẩn người, “Cháu sẽ không gây
ảnh hưởng với bất kỳ đồng nghiệp nào trong Cục. Một mình cháu điều tra thôi.”
Cục trưởng
Phương cau mày: “Cậu biết pháp mà còn phạm pháp à?”
“Vậy chú bắt
giam cháu đi.” Lâm Đông cười khổ, sau đó anh liếm vết máu trên khóe miệng,
nghiến răng giãy giụa muốn đứng dậy, “Cháu phải cho gia đình của bảy người anh
em cháu một câu trả lời thoả đáng. Phải cho bọn họ biết là ai đã hại chết con
trai, hại chết chồng của bọn họ!”
Một tia u sầu
thoáng qua trong ánh mắt Cục trưởng Phương. Ông thở dài: “Lâm Đông, tôi đã từng
chứng kiến nhiều cảnh sát mù quáng vì hận thù như cậu để rồi phạm phải những sai
lầm không đáng có. Tôi nói cho cậu biết là bọn họ đã hối hận rồi. Cậu nên nhớ
rằng một khi cậu vượt qua ranh giới đó thì cậu sẽ trở thành tội phạm, bất kể
mục đích của cậu có chính đáng hay không.”
“Vậy chú nghĩ
cháu nên làm cái gì?!” Lâm Đông chán nản hét lên, “Chú là sư phụ của cháu! Chú
dạy cháu đi!”
Cục trưởng
Phương nhắm mắt lại, cơ mặt căng cứng. Ông suy nghĩ hồi lâu rồi thở dài: “Cậu
có thể tiếp tục theo dõi vụ án này. Đến Cục Công an thành phố đi. Tôi sẽ tìm
người cấp cho cậu một văn phòng. Không có đồng đội thì không cần lo lắng. Thêm
một yêu cầu là cậu phải liên lạc với tôi mỗi ngày một lần, nếu không tôi cũng
không biết cậu chết ở xó nào.”
Lâm Đông buồn
bực cong khóe miệng đẫm máu.
“Trước khi bắt
được thằng đó thì cháu không chết được đâu.”
————————————
Gần nửa đêm,
chợ đêm Trấn Hải vẫn đông nghẹt người. Trên con đường đá đầy dầu mỡ, các quán
ăn đều chật kín những thực khách tự thưởng cho mình sau một ngày làm việc vất
vả. Khói từ các món nướng bay lên bầu trời thưa thớt ánh sao cùng với mùi thơm,
tiếng rao hàng và tiếng nâng ly.
“Thịt xiên tươi
và súp nóng hổi gia truyền từ tổ tiên đây, xiên chay thì 50 xu một xiên thôi!
Bà con cô bác tới ăn thử miếng thịt đi! Cực kì sạch sẽ và hợp vệ sinh! Chắc
chắn không dùng dầu thừa dầu cặn!”
Chủ quầy hàng vừa
rao vừa dùng ánh mắt sắc bén quét qua đám đông. Mái tóc hơi dài và bóng dầu
được buộc lộn xộn, loà xoà phủ lên gương mặt trông không hợp với ánh mắt kia
chút nào.
“Tiểu Đường,
cậu rao dở thật ấy. Còn dư cả đống thịt này. Má ơi, bọn tôi cười chết mất.”
Có tiếng cười
như tiếng heo kêu từ tai nghe. Bọn này bố trí nghe lén cũng rảnh rỗi ghê, có
thể coi như giải trí một chút.
Đường Triết Học
giả vờ sờ mũi, nhưng thật ra hắn đang nói nhỏ với người bên đầu dây kia: “YOU
UP!” (Cậu tới đi!)
“Làm vậy sao
được? Nhìn tôi chính trực thế này là biết cảnh sát nhân dân rồi. Còn nhìn cậu á
hả, không cần hoá trang cũng giống y chang tội phạm.”
“Cút! Ngồi đó
mà sung sướng đi!”
Sau khi mắng
đồng đội heo của mình, Đường Triết Học bỏ tay xuống rồi tiếp tục làm món ‘súp
gia truyền từ tổ tiên’. Thật ra đồng đội nói vậy cũng hơi oan uổng cho hắn, nếu
hắn cạo râu chứ không để chúng mọc um tùm cả tuần lễ thì chắc chắn gương mặt
đẹp trai này có thể khiến người khác bối rối.
Không lâu sau,
có hai cô gái khoảng hai mươi bốn tuổi dừng lại trước quầy hàng của anh, một
người tò mò hỏi: “Ông chủ, quán súp tổ tiên nhà anh bao nhiêu tuổi rồi?”
“Một trăm năm
mươi năm,” Đường Triết Học lấy hai xiên thịt đưa cho hai cô gái xinh đẹp, “Ăn
thử không? Không ngon không lấy tiền.”
Hai người nhìn
nhau rồi bày ra vẻ mặt ‘xin tha thứ cho kẻ bất tài này’ và chạy đến quán tôm
hùm đất. Đường Triết Học ăn thử hai xiên, ăn xong thì cau mày rồi chui đầu vào
thùng rác.
“Ai nêm nếm
vậy?” Hắn nghiến răng hỏi đồng đội lợn. Quán súp này đúng là giống như đã tồn
tại một trăm năm mươi năm. May mắn thay, không ai thèm tới chỗ này. Nếu không,
trạm quản lý và phòng chống dịch bệnh thành phố chắc sẽ đến đây ‘xúc’ quầy hàng
của hắn trước.
Đồng đội heo
chậm rãi nhàn nhạt nói: “Đội trưởng kêu tôi đi siêu thị mua đó. Tôi không biết
cái nào ngon nên mua chừng mười vị rồi bỏ chung vào.”
“Cậu tới đây ăn
thử xem nào!” Đường Triết Học đang tức giận thì bỗng ánh mắt hắn ngưng lại:
“Mục tiêu xuất hiện! Áo sơ mi hoa với quần trắng, đang di chuyển từ hướng đông
sang hướng tây. Cái đụ! Nó đang đi tới chỗ tôi…”
Hắn lập tức
trưng vẻ mặt tươi.
“Anh trai! Đến
ăn thử súp thập cẩm cay nè! Quán gia truyền từ tổ tiên luôn đó, không ngon
không lấy tiền!”
Quần trắng ghét
bỏ nhìn cái bông cải xanh đang nổi lềnh phềnh, giơ tay muốn đẩy ra: “Không ăn!”
Đường Triết Học
lại lôi kéo: “Ơ ơ.. Anh ơi anh ăn thử đi! Ăn thử đi! Coi như anh mở hàng cho em
đó, giúp em đi…”
“Đã nói không
ăn! Mày đủ chưa?”
Quần trắng duỗi
chân rời đi, định hòa mình vào trong dòng người náo nhiệt của khu chợ đêm. Truy
đuổi nghi phạm trong tình huống này có thể khiến người dân vô tội bị thương,
đồng đội gần nhất có thể lao đến cũng cách đó tận năm mươi mét. Đường Triết Học
‘trong cái khó ló cái khôn’ giơ chân đạp tung cái nồi đang sôi sùng sục, nước
bên trong bắn tung tóe khiến chiếc quần trắng thành một mớ hỗn độn.
“Á…”
Quần trắng nóng
đến mức kêu cha gọi mẹ.
————————————
Hai tiếng sau.
“Cậu có còn
muốn đi làm không?! Lần này là lần thứ ba cậu bị khiếu nại trong tháng rồi. Hôm
nay mới là ngày bốn thôi đó! Sáng sớm ngày bốn!”
Đội trưởng Sử
tức giận dí giấy chứng nhận thương tích trên mũi Đường Triết Học rồi đập xuống
bàn. Ông mới vừa ghé bệnh viện thì đã thấy bác sĩ cấp cứu cắt ống quần của nghi
phạm, xé luôn một miếng da xuống. Cho dù ông đã sớm quen với cảnh tượng máu me
rồi nhưng ông vẫn cảm thấy da gà da vịt nổi đầy trên lưng.
Đường Triết Học
lắc vai rồi nhìn lên trời… À không, trần nhà, hai hàng lông mày rậm cáu kỉnh
nhướng lên. Cũng có phải là mỗi ngày bị khiếu nại một tờ đâu, mà là trong một
ngày bị khiếu nại hai tờ chứ bộ. Vì hắn đập đầu hai nghi phạm với nhau nên cả
hai đã khiếu nại hắn cùng một lúc.
“Tôi đang nói
chuyện với cậu đó! Cậu đứng thẳng lên cho tôi!”
Đội trưởng Sử
rít lên khiến hai gót chân Đường Triết Học kẹp chặt lại, lưng hắn thẳng tắp.
Hắn cao hơn đội trưởng Sử đến nửa cái đầu, đối phương muốn mắng hắn cũng phải
ngước lên. Chiều cao hơn kém này khiến đội trưởng Sử tức giận một hồi, lời ra
đến khoé miệng cũng phải nuốt ngược về, sau đó ông lại sặc nước bọt mà ho khan.
Đường Triết Học
liếc mắt cười, duỗi tay rút ra một tờ khăn giấy đưa cho đối phương: “Đội
trưởng, đừng hút thuốc.”
Đường Triết Học
cởi bỏ tóc giả, cạo râu sạch sẽ, khuôn mặt gần với tỉ lệ vàng cười xấu xa. Đồng
đội heo nói rằng nếu hắn bị đuổi việc thì có thể cân nhắc đi hành nghề trai bao
được.
Đội trưởng Sử
nhổ đàm vào khăn giấy rồi vứt vào thùng rác. Mỗi ngày, ngoài lo lắng thì đội
trưởng Sử còn lo lắng đến nóng giận, vì vậy trong đàm thường có tia máu.
Ông tức giận
mắng: “Cậu nên thắc mắc cha cậu dạy kiểu gì mà cậu như con nít miệng còn hôi
sữa thế!”
Đường Triết Học
đột nhiên nghiêm túc: “Báo cáo đội trưởng, cha cháu đã qua đời hơn một năm! Nếu
muốn nói chuyện với cha, chuyện nhỏ thì cháu đốt vàng mã, chuyện lớn thì cháu
đi đào mộ!”
“Đụ…”
Đội trưởng Sử
cắn răng nuốt ba chữ ‘Đụ mẹ mày’ xuống. Nếu không phải ông nể tình đồng đội
nhiều năm với cha của Đường Triết Học, ông đã sút thằng nhóc này sang đồn cảnh
sát nghĩa trang rồi. Lão Đường đột ngột lên cơn đau tim sau một cuộc thẩm vấn
kéo dài hai ngày một đêm. Vừa áp giải nghi phạm ra khỏi phòng thẩm vấn là lão
Đường đã gục ngã trên hành lang.
Mới vừa xử lí
xong hậu sự, Đường Triết Học nộp đơn xin chuyển từ đồn cảnh sát ở sân bay đến
chi đội Điều tra Hình sự của phân cục mà cha hắn đã làm việc hơn ba mươi năm.
Hắn không thèm nhìn đến những nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp mà đâm đầu vào
cái nơi toàn là ‘hoà thượng’ để kế thừa sự nghiệp và tiếp quản công việc của
cha.
Nhiệt tình thì
tốt, nhưng quá nóng nảy. Đội trưởng Sử cảm thấy cái tính này sớm muộn gì cũng
sẽ phá huỷ hắn.
Đội trưởng Sử
ho khan hai tiếng, chậm rãi nói: “Tiểu Đường, chuyện này hôm nay tôi vẫn phải
phạt cậu. Nếu ai cũng như cậu thì tôi làm đội trưởng làm gì nữa.”
Vẻ mặt của
Đường Triết Học có chút bất mãn.
“Tôi cho cậu
nghỉ một ngày, ngày mốt cậu đến Cục Công an thành phố. Có một tiền bối tên Lâm
Đông. Cậu đi theo cậu ấy làm cộng sự hay gì cũng được để mài bớt cái tính nóng
như chó của cậu.”
“…”
Đường Triết Học
nghĩ rằng mình đã nghe nhầm. Từ phân cục đến Cục Công an thành phố, đây là hình
phạt hay phần thưởng?
No comments:
Post a Comment