Saturday 11 November 2023

Liệp chứng Pháp y (Q3) (C90)

 Chương 90 Anh mẹ nó ngủ với bạn gái tôi


La Gia Nam không kịp trở tay,mắt thấy Trần Phi giống như sư tử nổi giận xông vào phòng thẩm vấn ép Triệu Bình Sinh vào góc, trở tay hung hăng đẩy thiếu chút nữa cho người ta dập gót chân, chỉ vào mũi đối phương từ đầu đến đầu run rẩy đến chân, thở hổn hển sắp thở không nổi.


"Họ Triệu, anh được lắm! anh mẹ nó ngủ với bạn gái tôi!


Triệu Bình Sinh ngây như phỗng, Trần Phi ồn ào cái gì căn bản không vào trong tai, trong đầu ríu rít như cái băng cát xét cũ phát lại.


Lâm Khải Như là y tá, cũng là bạn gái có thời gian hẹn hò lâu nhất của Trần Phi, hai người đều đến mức bàn chuyện hôn nhân luận gả, nhưng đột nhiên, Trần Phi không hề có dấu hiệu bị đối phương bỏ rơi, nghe nói là chê hắn một lòng chỉ biết công việc căn bản không phải là người bình thường. Sau đó Trần Phi túm lấy Triệu Bình Sinh uống rượu buồn bực, Triệu Bình Sinh tuy rằng âm thầm mừng thầm đối phương khôi phục độc thân, mấy lần muốn khi Trần Phi nóng bỏng nước mắt nam nhi nắm chặt tay người ta tung hê mẹ nó tình cảm của mình, nhưng hồi đó là thời nào? Tư tưởng nào có thể khai hóa như vậy? Đừng nói là tung hê chuyện gay, mẹ nó tắm phòng tắm công cộng, nhìn anh em người khác một cái cũng có thể nghe thấy mắng chửi đầy đầu.


Triệu Bình Sinh quan hệ với Lâm Khải Như cũng coi như không tệ, một là hắn hay chạy đến bệnh viện của Lâm Khải Như đưa nghi phạm đi kiểm tra sức khỏe, mặt khác, Lâm Khải Như là bạn học trung học cơ sở của em dâu hắn, hiện tại nói là bạn thân tình cảm rất tốt, lúc đó em trai em dâu đang yêu đương, em dâu ngượng ngùng một mình chạy đến nhà bạn trai, liền luôn dẫn Lâm Khải Như đến nhà bọn họ ăn cơm. Trần Phi và Lâm Khải Như quen nhau trên bàn cơm nhà bọn họ, chờ Triệu Bình Sinh biết chuyện hai người không biết bắt đầu đối tượng từ khi nào, một mình khó chịu thật lâu.


Vừa lúc biểu em họ Kiều Manh Manh của Thịnh Quế Lan đuổi theo hắn, hắn cân nhắc đời này mình và Trần Phi là không có khả năng, người lại mắt thấy hơn ba mươi, không nói đối tượng không kết hôn cũng không phải đạo, dứt khoát vứt bỏ tạp niệm, tiếp nhận ý tốt của Kiều Manh Manh. Nhưng cũng không nói được bao lâu, đoạn tình yêu ngắn ngủi này cuối cùng kết thúc bằng việc đối phương ngoại tình.


Kiều Manh Manh theo học trường nghệ thuật, xinh đẹp và thời thượng, thuộc về những cô gái tương đối mới, thích chơi, thích khiêu vũ, thích tìm sự kích thích. Thịnh Quế Lan từng nói bóng nói bóng nhắc nhở anh, nói Manh Manh từ nhỏ đã bị gia đình làm hỏng, tuổi tác lại nhỏ hơn anh nhiều, khiến anh có gì phải nhường nhịn một chút. Nhưng cái khác có thể nhịn, mũ xanh tuyệt đối không thể nhịn. Đã yêu anh là trinh sát hình sự mà vẫn tiếp tục sa đọa nơi quán nhậu vũ trường, có ngày còn tan học đến vũ trường luôn, qua hôm sau còn chưa đổi quần áo. Anh nhạy bén phát hiện có vấn đề, một ngày công tác về không báo trước tập kích vào nhà, dù bạn nhảy chung và Manh Manh giữ rịt cửa phòng ngủ cũng không thể ngăn anh đưa người đàn ông kia vào cấp cứu.


Vì chuyện này hắn còn bị xử phạt, mà đồng thời cũng hiểu luôn bản thân không thể cùng cô gái nào được nữa, cùng lắm ế một đời. Mà đôi khi nhìn bộ dáng thân thiết thân thiết của Trần Phi và Lâm Khải Như, hắn vẫn khó tránh khỏi xót xa. Các chị gái trong cục nhiệt tình, mỗi ngày giới thiệu đối tượng cho hắn, tránh cũng không tránh được, cao nhất một tuần có thể ăn năm bữa cơm xem mắt. Khoảng thời gian đó hắn cảm thấy mình sống vô tri vô giác, giống như một món hàng thấp kém bị người ta kén chọn trả giá. Mỗi ngày chính là nhà hàng đơn vị, đơn vị nhà hàng lắc qua lại như vậy, nhà cũng không rảnh trở về. Đồ ăn ngon, cơm ngon không ít, người lại nhìn thấy gầy đi.


Chờ nghe nói Trần Phi và Lâm Khải Như sắp kết hôn, hắn về nhà rụt trong phòng khóc nửa đêm, ngày hôm sau gói một phong bao lì xì thật lớn, nhờ sư phụ La Minh Triết chuyển cho Trần Phi. Lúc ấy La Minh Triết cầm phong bao lì xì nặng tương đương với hai năm lương của Triệu Bình Sinh, nhíu mày hỏi hắn: "Cho cả gia tài luôn, thắng nhóc thúi mày không phải làm quá sao?

- Đừng nói tiền, mạng cho hắn luôn cũng được.

Triệu Bình Sinh môi khẽ động, nhưng chung quy cũng không nói ra lời chôn ở đáy lòng. Hắn chỉ là không thể, không thể để cho dục niệm ngày càng bành trướng của mình thôn phệ Trần Phi. Người ta nói đáng sợ, cho dù hắn không quan tâm ánh mắt khác thường của người khác, nhưng Trần Phi có thể không quan tâm sao?

Chữ nhẫn trên đầu một thanh đao, cắn răng, tiếp theo nhịn đi.

"Sếp! Sếp bình tĩnh! Không phải tình huống này còn chưa rõ ràng sao!"

Trên hành lang vang lên tiếng La Gia Nam rống lên, trong nháy mắt kéo Triệu Bình Sinh ra khỏi trí nhớ tan vỡ. Mắt thấy Trần Phi bị La Gia Nam ôm từ sau lưng, tức giận pừng phừng, hắn lắc lư tinh thần, trở tay đóng cửa phòng thẩm vấn, cố gắng khắc chế cảm xúc nói: "Lão Trần, chuyện này thật sự không liên quan đến anh, tự nhiên anh bị đội cái nồi này... Gia Nam nói rất đúng, chúng ta trước tiên phải làm rõ tình hình, thời điểm Lâm Khải Như và em chia tay, gần như là lúc có đứa bé này, em suy nghĩ thật kỹ, lúc ấy rốt cuộc là tình huống như thế nào.

Trước mắt xanh biếc, Trần Phi nổi giận đùng đùng quát: Anh còn hỏi sao! Mẹ nó em vẫn muốn biết chuyện gì đang xảy ra! Lúc đó anh gặp Lâm Khải Như nhiều hơn em thấy cô ấy! Cô chạy đến nhà anh mỗi ngày!

"Nàng chính là cùng em dâu anh đi ăn cơm mà thôi." Triệu Bình Sinh nhíu mày, đồng thời nâng cằm bảo La Gia Nam đang ôm tay Trần Phi, "Buông hắn ra đi, đánh không nổi đâu!”

La Gia Nam buông lỏng eoTrần Phi, nhưng còn một tay túm lấy cánh tay người ta, trong lòng tự nhủ —— đánh không nổi? Nếu không phải là cháu ngăn lại, ngài sẽ được trên xe cứu thương rồi á!

Kỳ Minh ở bên cạnh nhìn lại không biết nên khuyên giải như thế nào hơi dịch chuyển bước chân, nửa ngăn giữa Triệu Bình Sinh và Trần Phi. Nhìn ra, Trần Phi lúc này đã tức giận, cũng không cần nhắm, thật một quyền cho Triệu Bình Sinh trên hành lang.

“ Nếu không cháu đi hỏi?” La Gia Nam một tay kéo Trần Phi, hắn sợ lão đại nhà mình giống như Cát Cát, buông tay liền phóng mất. - "Ít nhất trước tiên phải làm rõ rốt cuộc ai là ba hắn.”

- Tuyệt đối không phải ta!

Lão Trần lão Triệu đồng thanh, giọng nói chấn đến màng nhĩ La gia Nam thiếu chút nữa lủng một lỗ

Xin ý kiến của chàng trai, Kỳ Minh tiến hành lấy mẫu ADN cho cậu, sau đó lấy cho Triệu Bình Sinh và Trần Phi một bản. Thẩm tra trên lầu, dưới lầu cấp cứu, một chút công phu cũng không chậm trễ.

Đầu óc hai lão đầu tử đều đoản mạch, chỉ có thể lại La Gia Nam tiến hành hỏi thăm thằng nhóc kia. Hắn nói mình tên là Lâm Gia Kỳ, theo họ mẹ, bởi vì từ khi sinh ra đã không có cha. Về phần vì sao lại chọc vào cửa thị cục mắng Triệu Bình Sinh, thật sự là bởi vì tức giận.

"Mẹ tôi nói ông ấy vì việc công bỏ mạng, khi tôi còn chưa sinh ra." Địa điểm thẩm vấn chuyển từ phòng thẩm vấn sang phòng đàm phán, Lâm Gia Kỳ xoa xoa cổ tay bị còng tay, oán hận kể lại nguyên nhân và hậu quả, "Trong nhà ngay cả ảnh chụp của ông ta cũng không có, từ nhỏ đến lớn chỉ có thể nghe mẹ tôi kể cho tôi nghe chuyện phá án trước kia của ông ta để tưởng tượng hình tượng của cha... Sau đó hôm nay tôi nghe đài phát thanh, nghe người dẫn chương trình phỏng vấn một cảnh sát đến từ cục thành phố, tên là Triệu Bình Sinh, tôi vốn tưởng rằng là cùng tên cùng họ, kết quả càng nghe càng cảm thấy không đúng, chủ tọa nói vụ án không phải đều giống như là mẹ tôi nói cho tôi sao? Sau đó, tôi biết, ông đã không chết, ông sống tốt, có thể đi đến đài phát thanh để trả lời phỏng vấn!

A, là chuyện như vậy a, La Gia Nam trong nháy mắt hiểu rõ.

" Người còn sống tại sao mặc kệ tôi và mẹ tôi!?" Lâm Gia Kỳ vặn người hướng cửa rống một tiếng, hắn biết Triệu Bình Sinh cùng hành lang nghe mình cùng La Gia Nam nói chuyện. Vô số lần tưởng tượng hình tượng của cha mình, mơ hồ và cao lớn, và sau khi biết được sự thật đáng kinh ngạc, niềm tin đã sụp đổ.

La Gia Nam giơ tay lên, hấp dẫn sự chú ý của đối phương về phía mình: "Cậu trước đừng nóng vội, sự tình là mẹ cậu nói ông là cha cậu, nhưng chính ông hoàn toàn không biết có chuyện như vậy, hơn nữa ông cùng mẹ cậu cũng chưa từng yêu đương.

Ánh mắt Lâm Gia Kỳ lập tức mở to, trong con ngươi màu sáng có chút tương tự Triệu Bình Sinh, con ngươi co rút lại: "Cảnh sát La, anh có ý gì? Anh nói mẹ tôi nói dối tôi?

"Không phải không phải, mẹ cậu có thể… Có thể..." La Gia Nam "có thể" nửa ngày cũng không có "có thể" ra nguyên nhân gì. Ngoại trừ chưa lập gia đình mang thai trước không có cách nào nói cùng gia đình, chỉ cho đứa nhỏ một người cha “đại diện”. Nhưng như vậy liền quấy rầy Trần Phi, dù sao dựa theo năm tháng sinh ra trên chứng minh thư của đứa nhỏ này mà tính toán, chính là trong thời điểm cô và Trần Phi trước khi chia tay.

Bất quá Trần Phi chết không nhận nợ, kiên quyết phủ nhận, kết quả cuối cùng phải xem báo cáo xét nghiệm ADN.

Cúi đầu cân nhắc một hồi, La Gia Nam hỏi: "Nếu không... Gọi mẹ cậu đến? Liền nói rõ chuyện này?”

"Mẹ tôi đang ở trong bệnh viện! Mẹ sức khỏe đặc biệt tồi tệ! Tôi không dám nói với mẹ chuyện này! " Nhắc tới mẹ, Lâm Gia Kỳ hơi đỏ hốc mắt.

La Gia Nam hỏi: "Bệnh gì vậy?”

"Tâm thần phân liệt, thiếu máu, loét dạ dày nặng, hở van tim hai lá, một bệnh vặt, gầy đến mức không thể nhìn thấy." Lâm Gia Kỳ nói xong, quay tay lau mắt, "Tôi không yêu cầu cái gì khác, chỉ muốn ông ta đến bệnh viện thăm mẹ tôi, sau đó nói rõ vì sao nhiều năm như vậy đều mặc kệ hai mẹ con chúng tôi. ”

La Gia Nam chớp chớp mắt, cảm giác không có cách nào hỏi tiếp. Một bệnh nhân tâm thần phân liệt nói thì sao mà tin được gí chứ, xem ra đồng chí Lão Triệu này thật sự bị oan uổng. Lúc này Trần Phi từ bên ngoài tiến vào, túm lấy ghế ngồi xuống bên cạnh hai người, cau mày hỏi: “Mẹ cậu sao lại bị tâm thần phân liệt?”

“ Không biết nữa, từ khi tôi có trí nhớ đã ra vào bệnh viện với mẹ rồi” - Lâm Gia Kỳ đề phòng đánh giá Trần Phi một phen, "Chú là ai?”

"Tôi là bạn cũ của mẹ cậu." Trần Phi quay lại chỉ chỉ cửa, "Người bị cậu chọn làm ba, cũng là bạn cũ của cô ấy, chúng ta đều biết nhau.”

Thằng nhóc lập tức gân cổ lên : ” Ông không xứng đáng là cha tôi!"

Này nhóc! La Gia Nam cúi đầu nhịn cười, gọi ba cũng là ngươi, nói người ta không xứng cũng là ngươi, đứa nhỏ này thật đặc biệt khó hầu hạ.

Vừa nhìn thấy thời gian không còn sớm, Trần Phi bảo La Gia Nam đến căng tin chuẩn bị một phần đồ ăn khuya cho Lâm Gia Kỳ, còn mình thì ở lại phòng đàm phán hỏi tiếp. Mặc kệ nói như thế nào, Lâm Khải Như là người phụ nữ duy nhất hắn từng động lòng muốn cưới, hiện giờ hoàn cảnh của đối phương đáng thương như thế, hắn nghe qua trong lòng có bao nhiêu là cay đắng. Bất kể kết quả cuối cùng như thế nào, hắn phải giúp đỡ mẹ con người này.

Đi căng tin bảo sư phụ của cửa sổ xào nhỏ làm một phần mì canh nóng, trong lúc chờ đợi La Gia Nam lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Kỳ Minh đuổi theo tiến độ kiểm tra. Chỉ cần mẫu lấy mẫu đủ tiêu chuẩn, chống đỡ chết có hai tiếng đồng hồ là có thể ra kết quả, hôm nay Hạ Dũng Huy cũng ở đây, hơn nữa Kỳ Minh, tốc độ tay của hai người này có thể vượt qua bốn người.

"Đang làm điện di mao mạch, chờ một chút."

Thanh âm của Kỳ Minh nghe như cười như không cười, La Gia Nam tò mò hỏi: "Sao vậy, anh cười cái gì?

"Anh cười đâu, " Bên kia thanh âm dừng lại, sau đó ý cười càng nồng đậm, “em biết không, lúc vừa kiểm tra niêm mạc miệng trần đội, phát hiện gien của Triệu chính ủy. ”

"——" Cổ họng khô khốc, La Gia Nam trợn trắng mắt nhìn trần nhà, "Cầu anh, đừng nói nữa, em đặc biệt tuyệt không muốn biết bất kỳ chi tiết nào.

Bên kia trống rỗng mấy giây, sau đó truyền đến thanh âm Kỳ Minh hơi trách cứ: "Hôn môi, dùng chung ly nước cũng có thể dẫn đến tồn dư ADN, em nghĩ đi đâu?”

"Không phải chứ!”

La Gia Nam có miệng khó biện minh —— sao anh không sớm nói dùng chung ly nước cũng có thể dẫn đến cùng kết quả, lại còn cười mơ hồ như vậy, em có thể không nghĩ đến chỗ lệch lạc sao? Lắc não chút nữa thì là anh nóng bỏng quá đó!

Chương 89                            Chương 91

No comments:

Post a Comment