Chương 30
Một khi đã có người động tay động chân thì tính chất của sự việc đã thay đổi, chưa kể có một cảnh sát đầu đang chảy máu. Đám người kia vừa nghe có tiếng ai hét lên: “Máu!” thì lập tức im bặt. Cảnh sát huyện nhanh chóng chạy đến sảnh phòng cấp cứu để hỗ trợ. Họ bắt hết những kẻ đánh nhau, những kẻ không tham gia cũng bị tạm giam để tránh phiền phức.
Kỳ Minh ôm đầu La Gia Nam và
đẩy người này vào phòng cấp cứu. Hạ Dũng Huy vội vàng chạy lại để giúp đỡ ngay
khi nhìn thấy máu. Thế nhưng khi anh chuẩn bị bắt đầu xử lí vết thương, Kỳ Minh
đã hét lên: “Cút ngay!”. Hạ Dũng Huy lúng túng, bàn tay anh đang giơ lên thì
khựng lại trong không khí.
May mắn thay, chai bia đánh
vào đầu La Gia Nam không bị vỡ mà chỉ gây ra một vết thương nhỏ. Tuy nhiên,
trên da đầu có nhiều mạch máu, một vết thương nhỏ cũng khiến máu dây ra một nửa
khuôn mặt La Gia Nam. Trong lúc xử lí, Kỳ Minh nhận thấy vết thương này cần
phải được khâu lại. Vì vậy, anh quay lại và nhờ Hạ Dũng Huy đưa một túi chỉ
khâu vô trùng.
Hạ Dũng Huy lấy túi chỉ khâu
khâu nhưng không đưa cho Kỳ Minh. “Tôi phụ trách khâu cho, thầy Kỳ. Anh không
phải là bác sĩ trong bệnh viện nên không được phép khâu.”
“Gọi bác sĩ phẫu thuật.” Kỳ
Minh nhìn anh, vẻ mặt không mấy tin tưởng.
“Thầy Kỳ cứ yên tâm. Trước
khi chuyển qua các khoa khác tôi đã từng công tác ở phòng giải phẫu khẩn cấp.”
Hạ Dũng Huy đang đứng ngay tại vị trí Kỳ Minh đã đứng. Anh giơ tay ấn lưng La
Gia Nam xuống, nói: “Cảnh sát La, anh phải cạo phần tóc xung quanh vết thương.
Đừng lo quá, tóc mọc cũng nhanh thôi.”
“Không sao đâu, trước đây
tôi từng cạo trọc rồi.” La Gia Nam cười toe toét. Hắn liếc nhìn Kỳ Minh và nhận
thấy sắc mặt đối phương không ổn cho lắm. Vì vậy hắn vươn tay vỗ nhẹ vào cánh
tay anh, coi như để anh yên tâm.
“Tôi không dùng thuốc tê đối
với các vết thương ở đầu. Anh chịu đau một chút nhé.”
“Vết thương cũng có to éo
đâu. Thuốc tê gì chứ, nếu tôi nói không cần may thì cũng chẳng cần may.”
“Không được. Không khâu thì
vết thương sẽ lâu lành, dễ bị nhiễm trùng nữa.” Hạ Dũng Huy cẩn thận cạo phần
tóc xung quanh vết thương, sau đó xé túi chỉ khâu rồi lấy nhíp gắp kim ra, nói:
“Tôi may từ trong ra nên sẽ không để lại sẹo quá rõ đâu.”
Thấy Hạ Dũng Huy chuẩn bị
khâu, Kỳ Minh đột nhiên ngăn anh lại: “Khâu từ trong ra sẽ đau hơn nhiều. Anh
khâu thường đi. Đàn ông con trai sợ gì mấy vết sẹo.”
“Bác sĩ Tiểu Hạ, thầy Kỳ nói
đúng. Trên người tôi cũng có đầy sẹo rồi, thêm một cái ở trên đầu cũng không
sao… SHHHHH!”
Cơn đau buốt do vết khâu kéo
trên da đầu khiến La Gia Nam theo bản năng hút một ngụm khí lạnh. Trên người
hắn túa ra một tầng mồ hôi, tay nắm chặt lại đặt trên đầu gối. Kỳ Minh thấy vậy
liền lấy ra một chiếc khăn tay rồi nhét vào trong tay hắn. Anh nhìn hắn chằm
chằm, vẻ mặt như muốn nói: “Khóc đi, không ai cười cậu đâu.”
Hạ Dũng Huy may tổng cộng ba
mũi. Mặc dù Kỳ Minh vẫn không thích anh ta nhưng anh phải công nhận người này
là bác sĩ nội khoa nhưng kĩ thuật khâu vết thương cũng rất vững, đặc biệt là
thắt nút chỉ rất ‘bén’.
Ủa khoan đã…
Trong đầu Kỳ Minh bỗng lóe
lên một ý nghĩ. Ánh mắt anh ngưng trọng nhìn về phía Hạ Dũng Huy.
————————
Khi đang lấy lời khai ở đồn
cảnh sát huyện, La Gia Nam nói người đánh hắn là anh trai của Trương Hiểu Hoa.
Thế nhưng hắn không có ý định khởi tố người ta tội cố ý gây thương tích, chỉ
cần đem thằng khốn đó tạm giam mười lăm ngày theo quy định là được. Hạ Dũng Huy
còn yêu cầu chụp CT để chắc chắn não của hắn không bị tổn
thương nhưng La Gia Nam từ chối. Đây cũng không phải lần đầu tiên hắn bị người
ta phang chai bia vào đầu, nhưng khá là chắc kèo đây cũng không phải lần cuối
cùng.
Chụp cắt lớp (Computed Tomography Scan) là một phương thức chụp cắt lớp được sử dụng phổ
biến trong Y học. Chụp CT sử dụng bức xạ là tia X, thu các hình của một bộ phận
nằm trong cơ thể người bệnh ở các góc độ và vị trí khác nhau, từ đó dùng máy
tính dựng thành một ảnh 3D của bộ phận đó. Ảnh của bộ phận có thể hiển thị trên
phim X quang, trên ảnh màu hoặc ảnh kỹ thuật số.
Sự việc mới nãy, nếu có cách
khác thì La Gia Nam cũng không lấy đầu ra mà đỡ. Nhưng nếu hắn không làm vậy
thì cái chai đó đã đập vào đầu Kỳ Minh.
Phòng cấp cứu như cái chợ cá
đã hoạt động bình thường trở lại. Những kẻ gây rối đều bị bế lên phường, đêm
nay các đồng nghiệp bên đồn cảnh sát huyện chắc phải tăng ca rồi. La Gia Nam
thấy áo khoác dính đầy máu, hắn nghĩ có giặt cũng không sạch nên cởi áo ra,
cuộn lại rồi ném vào thùng rác.
Kỳ Minh bước tới bên cạnh
hắn, thấy hắn chỉ mặc mỗi áo sơ mi nên anh cởi luôn áo khoác của mình rồi đưa
qua, nói: “Bên ngoài gió lắm. Mặc áo khoác đi.”
“Ra khỏi cửa là lên xe liền,
không sao đâu.” La Gia Nam không nhận áo, chỉ nhún vai rồi hỏi: “Anh có sao
không? Lúc nãy không bị thương đúng không?”
Kỳ Minh lắc đầu, im lặng một
lúc rồi ngước mắt nhìn La Gia Nam, nói: “Chuyện hồi nãy… Cảm ơn cậu.”
“Không có chi, tôi cũng đâu
có đỡ đạn giúp anh. Nhưng cho dù là đạn thật thì tôi cũng không thể trơ mắt
nhìn anh chết.” La Gia Nam giơ tay chạm vào vị trí băng gạc, vết thương đau âm
ỉ. “Lần này cũng coi như không uổng công, đám người kia cũng bị bắt mà đúng
không?”
Kỳ Minh nhìn quanh hành lang
trống không, hiện tại chỉ thấy những nhân viên vệ sinh đang thu dọn ‘tàn cuộc’
những kẻ đó để lại.
“Bây giờ đi đâu? Về nhà hay
sao?” La Gia Nam hỏi.
“Về Cục. Tôi cần chứng thực
một vấn đề.”
“Vấn đề gì?”
“Liên quan đến vụ án Phùng
Văn Nguyệt.”
“Nói nghe xí đi.”
“Về Cục rồi nói.”
“Ừa, vậy anh chờ chút để tôi
qua chào bác sĩ Hạ một tiếng.”
“Đừng đi!” Kỳ Minh kéo lấy
cánh tay La Gia Nam, hạ thấp giọng, “Tôi nghi ngờ anh ta có liên quan đến cái
chết của Phùng Văn Nguyệt.”
La Gia Nam trừng anh muốn
rớt tròng mắt ra ngoài.
————————
Nếu không phải lúc nãy La
Gia Nam đỡ cái chai giúp anh, Kỳ Minh thật sự rất muốn đạp hắn ra khỏi xe, bởi
lẽ hắn dám nhắc: “Anh ghét bác sĩ Tiểu Hạ cũng được, nhưng đừng lên án người ta
giết người chứ.”
Điên khùng hay gì? Chẳng lẽ
anh tuỳ tiện lên án người khác mà không có bằng chứng?
Hôm nay Miêu Hồng trực ban.
Cô vừa thấy ‘miếng vá’ trên đầu La Gia Nam thì đã cười nói: “Hôn nhau mãnh liệt
tới bị thương luôn.”
“Sư phụ nợ con hai mươi
đồng.” La Gia Nam vứt chìa khoá xe lên bàn làm việc rồi thả người xuống ghế
dựa.
“Vậy là cậu dắt thầy Kỳ về
ra mắt cha mẹ rồi hả?” Miêu Hồng lấy điện thoại ra bấm một chút, nói: “Hai mươi
đồng chuyển qua WeChat của cậu nhé.”
La Gia Nam vừa nhận tiền vừa
tặc lưỡi: “Sư phụ, sao còn nghe người nói cứ sai sai vậy?”
“Cậu tự nghĩ bậy bạ thì có.”
Miêu Hồng nhấc cằm về hướng La Gia Nam, hỏi: “Đầu bị sao vậy?”
La Gia Nam kể hết sự tình
cho Miêu Hồng, không quên thêm mắm dặm muối cho câu chuyện. Hắn chỉ vào vết
thương rồi khoe: “Con khâu ba mũi mà không cần thuốc tê luôn đó. Sư phụ thấy
con trâu bò không?”
“Khóc thành chó luôn chứ
gì?”
“Rớt một giọt nước mắt con
gọi sư phụ bằng ‘mẹ’!”
“Cút!”
Trong lúc sư đồ đang đấu
khẩu thì Kỳ Minh gõ cửa rồi bước vào. Anh đặt túi chứng cứ lên bàn La Gia Nam,
bên trong có nửa đoạn dây thừng. Kỳ Minh lấy một sợi dây thừng khác đưa La Gia
Nam, nói: “Thắt nút sợi dây này lại đi.”
La Gia Nam vừa nhìn đã cau
mày hỏi: “Anh muốn tôi mô phỏng hiện trường bằng cách thắt cổ hả?”
“Tôi không rảnh tới mức kêu
cậu thắt cổ chơi.” Kỳ Minh nói.
Miêu Hồng đứng bên cạnh giơ
tay lên, nói: “Tôi nghĩ nếu rảnh thì cậu có thể giải trí bằng cách này đó.”
La Gia Nam liếc sang Miêu
Hồng, vẻ mặt đầy chữ ‘sư phụ ác độc’. Hắn cầm hai đầu dây thừng đan một vòng
quanh ngón tay, sau đó luồn đầu dây qua cái vòng đó và thắt thành một cái nút.
“Phần lớn mọi người đều thắt
nút như vậy.” Kỳ Minh nói, sau đó anh lấy kéo trong ống đựng bút cắt cái nút
của La Gia Nam. Anh quấn một đầu sợi dây quanh ngón trỏ và ngón giữa hai vòng,
sau đó kẹp đầu dây kia qua vòng rồi thắt lại. Anh lặp lại động tác đó hai lần
rồi đối chiếu với nút thắt trong túi vật chứng. Hai nút thắt này hoàn toàn
giống nhau.
“Đây là cách thắt nút chỉ
khâu phẫu thuật. Các bác sĩ ai cũng biết làm, y tá thì chưa chắc.” Kỳ Minh nhìn
La Gia Nam, nói: “Vào thời điểm xảy ra án mạng, chỉ có Hạ Dũng Huy ở khoa Nội
hô hấp. La Gia Nam, cậu nghĩ sao?”
La Gia Nam im lặng nửa ngày
rồi nhìn sang Miêu Hồng để cầu cứu. Miêu Hồng suy nghĩ một chút rồi nói: “Động
cơ thì sao? Theo tôi biết, Hạ Dũng Huy với Phùng Văn Nguyệt không có mâu thuẫn
hay tranh cãi gì.”
“Đúng vậy, động cơ thì sao?”
Ánh mắt La Gia Nam sáng lên, nói tiếp: “Với cả nãy anh cũng nói rồi, y tá chưa
chắc không biết cách thắt nút mà. Chỉ dựa vào cái này thì không có áp giải
người ta về tra hỏi được đâu. Kỳ Minh, anh có thành kiến quá sâu với bác sĩ
Tiểu Hạ rồi, mới có nhiêu đó mà đã…”
“La Gia Nam!” Kỳ Minh đập
bàn, ngay cả Miêu Hồng cũng phải nhướng mày bởi sự tức giận của anh. “Hiện tại
đồng nghiệp của tôi bên phòng thí nghiệm đang giám định DNA trên sợi dây, bọn
họ cũng có mẫu của Hạ Dũng Huy rồi. Chờ có kết quả giám định thì cậu có thể nói
chuyện với tôi về vấn đề ‘thành kiến’!”
Nói xong, Kỳ Minh giận đùng
đùng quay người ra khỏi phòng làm việc.
La Gia Nam ngồi trên ghế mà
sững người. Một lát sau hắn sang nhìn Miêu Hồng, hỏi: “Sư phụ, đêm nay người
cho con tá túc một đêm nhé?”
Miêu Hồng dùng khẩu hình
‘nói’ với hắn: “Không có cửa!”
————————
Vì mẫu DNA trên dây quá nhỏ
nên kết quả giám định đến thứ Ba mới có. Cầm báo cáo giám định DNA trên tay, La
Gia Nam bỗng cảm thấy đầu óc choáng váng.
Trùng khớp.
Miêu Hồng nhìn hắn hoàn toàn
không thể chấp nhận sự thật, ân cần nói: “Tôi với đội phó Triệu đi bắt người
nhé?”
“Con đi.” La Gia Nam lấy áo
khoác rồi nhanh chân ra khỏi cửa. Miêu Hồng theo sau hắn đến bãi đậu xe thì đã
thấy Kỳ Minh đứng đợi ngay cạnh chiếc SUV của hắn. Cô vỗ và cánh tay của đồ đệ
rồi dặn dò: “Đừng gây với người ta nữa, trừ khi cậu muốn ngủ ở phòng trực ban
thêm mấy ngày.”
La Gia Nam không nói tiếng
nào. Hắn lên xe, chờ Kỳ Minh cài dây an toàn thì chạy xe ra khỏi cửa. Từ buổi
chiều thứ Bảy hai người cãi nhau, hắn đã ngủ ở phòng trực rồi. Áo khoác đang
mặc là Miêu Hồng đến trung tâm thương mại hôm Chủ Nhật để mua giúp hắn.
Kỳ Minh thấy viền băng gạc
của hắn bị nhếch lên, vì vậy anh chủ động đánh vỡ trận chiến tranh lạnh đã kéo
dài bảy mươi hai tiếng này: “Lát nữa về cậu ghé văn phòng pháp y để tôi thay
băng gạc cho.”
La Gia Nam nhìn thẳng về
phía trước, mím môi không lên tiếng. Hai ngày nay bọn họ chẳng nói tiếng nào
với nhau. Hắn vốn muốn tìm đại một chủ đề để giải hoà với anh, nhưng mỗi lần đi
ngang qua nhau, Kỳ Minh không thèm nhìn tới hắn. Bây giờ suy đoán của Kỳ Minh
được xác nhận rồi, lòng tự trọng của La Gia Nam nhảy dựng lên và cảnh báo hắn:
“Nếu tôi mà thừa nhận mọi chuyện thì anh chắc chắn sẽ mỉa tôi tới chết mới
thôi.”
“Có người nói chuyện với
cậu, đáp lại là phép lịch sự tối thiểu.” Kỳ Minh bất mãn. “La Gia Nam, nếu cậu
không muốn nói chuyện với tôi thì cuốn gói khỏi nhà tôi đi.”
“Được. Đêm nay tôi dọn hành
lí!”
La Gia Nam y hệt một con lừa
bướng bỉnh vậy, lời nói thì ngang như cua. Trong lòng hắn uất ức thật sự, ủa dù
gì tôi cũng thay anh chịu một đòn, đêm tôi ngủ lỡ đè lên vết thương thì đau đến
tỉnh giấc đó. Chỉ là bất đồng quan điểm thôi mà? Mắc cái gì anh phải đập bàn
rồi liếc tôi, sau đó bơ tôi luôn?
Thái độ của La Gia Nam cũng
làm cho Kỳ Minh tức giận. La Gia Nam, cậu thì hay rồi. Ăn với Hạ Dũng Huy một
bữa cơm thôi mà đi đâu cũng bảo vệ người ta. Trước đây manh mối nhỏ như cây kim
cậu cũng phải đào sâu ba thước mà tìm cho ra, còn bây giờ manh mối ở ngay trước
mặt nhưng tại sao cậu không chịu nhìn thẳng vào sự thật?
Hai người giận dỗi lẫn nhau,
im lặng mãi đến khi tới bệnh viện.
——————
Hạ Dũng Huy đối mặt với
chứng cứ vậy mà bình tĩnh đến lạ thường. Anh ta vẫn luôn giữ im lặng cho đến
khi được đưa vào phòng thẩm vấn.
“Tôi không có giết người.”
Anh nói. “Hôm đó tám giờ tôi đi tuần tra các phòng. Các anh có thể xem camera
giám sát của hành lang.”
“Tôi xem camera giám sát từ
trưởng khoa Phương rồi mới đến gặp cậu.” La Gia Nam trầm giọng nói. Hắn vẫn
không muốn tin Hạ Dũng Huy là hung thủ, thế nhưng chứng cứ đặt ngay trước mặt
như vậy… “Từ tám giờ năm mươi, camera trên hành lang đã không ghi hình được cậu
rồi.”
“Tôi về văn phòng.”
“Văn phòng của cậu ở ngay
bên cạnh văn phòng của Phùng Văn Nguyệt.”
“Đúng. Cho nên tôi luôn tự
trách tại sao bản thân mình không chú ý đến động tĩnh bên văn phòng sát vách.”
Hạ Dũng Huy đưa tay lên xoa lông mày. “Cảnh sát La, sợi dây đó là dây buộc hộp
khi người nhà bệnh nhân gửi đồ uống đến phòng khám. Bác sĩ không nhận ‘lì xì’
nên họ mới gửi cả thùng Red Bull với Pulse (tên một loại nước tăng lực
có cồn) từ siêu thị thẳng qua bệnh viện vì sợ nửa đêm chúng tôi buồn
ngủ rồi không thể cấp cứu cho bệnh nhân được. Giám đốc yêu cầu tôi đưa một ít
sang trạm y tá. Tôi xách cả một thùng nặng lắm. Vì vậy có DNA của tôi trên sợi
dây cũng là chuyện bình thường.”
La Gia Nam cho rằng Hạ Dũng
Huy nói cũng có lí, thế nhưng hắn vẫn cảm thấy đối phương đang che giấu điều gì
đó. So với một người vô tội, Hạ Dũng Huy thật sự bình tĩnh quá mức. Hắn kéo ghế
ra rồi ngồi đối diện Hạ Dũng Huy trên bàn thẩm vấn. Hai tay hắn đặt trên đầu
gối rồi nhìn thẳng vào đôi mắt của đối phương đằng sau mắt kính: “Bác sĩ Tiểu
Hạ, lực lượng cảnh sát phá án rất coi trọng chứng cứ. Tôi chấp nhận tin tưởng
cậu, nhưng nếu cậu muốn ra khỏi căn phòng này thì phải làm cho tất cả những
người còn lại tin tưởng cậu.”
Ngoại trừ Miêu Hồng và La
Gia Nam đang thẩm vấn bên trong, tất cả những thành viên của Tổ trọng án đều
đang xem màn hình giám sát phía sau cửa kính một chiều, ngay cả Kỳ Minh cũng ở
đó.
Hạ Dũng Huy đan chặt hai bàn
tay vào nhau khiếu đầu ngón tay trở nên trắng bệch. Loay hoay một hồi lâu, anh
ta mới thở dài rồi nói: “Nói thật thì tôi hy vọng đúng là án giết người. Như
vậy trong lòng tôi sẽ thanh thản hơn.”
“Vậy là cậu thừa nhận cậu có
liên quan tới cái chết của Phùng Văn Nguyệt?” Miêu Hồng hỏi.
“Nếu chị ấy tự sát thì có
khả năng là do tôi.” Hạ Dũng Huy cau mày. “Tôi không muốn nói xấu người đã
khuất, dù sao thì y tá trưởng Phùng đã mất rồi…”
Anh nhìn La Gia Nam một lát,
nói tiếp: “Chuyện là như vầy, hôm đó, tôi nghe hai y tá trò chuyện ở hành lang,
nói rằng ở khoa tôi có người liên hệ với bệnh nhân bên khoa Huyết học về vấn đề
buôn bán tiểu cầu. Đây là một vấn đề trái đạo đức hết sức nghiêm trọng. Vì vậy
tôi liền hỏi người đó là ai. Ban đầu, hai y tá còn ấp úng không chịu nói. Tôi
phải uy hiếp họ rằng nếu họ không khai thật thì đừng hòng tiếp tục công tác ở
khu này nữa, họ mới chịu nói người đó là y tá trưởng Phùng. Ban đầu tôi không
tin, vì đối với tôi y tá trưởng Phùng là người luôn luôn tuân thủ nghiêm ngặt
đạo đức nghề y tá. Sau đó tôi sang khoa Huyết học giả vờ làm người nhà bệnh
nhân để hỏi mua tiểu cầu, ai ngờ thật sự đúng là chị ấy… Tôi rất tức giận. Chị
ấy là nhân viên y tế, chính chị ấy phải là người biết rõ nhất các tác hại của
chế phẩm trái phép từ máu. Tôi vốn định báo cáo chuyện này cho giám đốc. Thế
nhưng nghĩ đến chị ấy công tác ở bệnh viện hơn hai mươi năm, một khi chuyện này
bị lôi ra ánh sáng, chị ấy không chỉ mất hết tương lai mà còn phải đối mặt với
ngục tù. Tôi hơi không đành lòng nên tôi gọi chị ấy vào phòng khám bệnh. Lúc đó
chỉ có mình tôi đang trực ban thôi, cũng không có ai khác ở đó. Tôi chỉ muốn
kín đáo nhắc nhở chị ấy rằng trên đời này không có tường nào không bị gió lùa
vào, lỡ không may việc này truyền tới tai giám đốc, cho dù người ta không truy
cứu trách nhiệm hình sự thì cũng phải khai trừ chị ấy ra khỏi bệnh viện.
“Chuyện Phùng Văn Nguyệt dắt
mối cho bọn buôn tiểu cầu trái phép…” La Gia Nam nói. “Chính là tên trộm mà cô
ấy bắt được. Anh ta khẳng định rằng Phùng Văn Nguyệt không lấy một xu lợi ích
nào. Cô ấy làm vậy chỉ để giúp đỡ bệnh nhân.”
Hạ Dũng Huy hơi sững sờ, rồi
gật đầu, vẻ mặt cay đắng nói: “Ừ. Lúc đó chị ấy cũng giải thích với tôi như
vậy. Chị ấy nói chị ấy chỉ muốn cứu người thôi. Nhưng tôi không tin tưởng chị
ấy. Tôi nói với chị ấy nếu để tôi nghe chị ấy buôn bán tiểu cầu thêm một lần
nữa thì tôi sẽ báo cảnh sát. Chị ấy khóc rất nhiều, nhưng tôi không muốn thấy
chị ấy nữa nên mới đi tuần tra các phòng… Lúc nhìn thấy thi thể của chị ấy, suy
nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu tôi là tôi đã ép chị ấy phải chết. Tôi muốn
cứu chị ấy nhưng đã quá trễ rồi…
Nói xong, Hạ Dũng Huy khom
người, vùi mặt vào lòng bàn tay, cả người run rẩy mà khóc. La Gia Nam mò mẫm
trong túi thật lâu cũng không tìm thấy khăn giấy. Hắn chỉ thấy có chiếc khăn mà
Kỳ Minh đưa để lau mồ hôi nhưng hắn cũng chưa dùng bao giờ nên khăn vẫn sạch
sẽ. Vì vậy, hắn đưa chiếc khăn này cho Hạ Dũng Huy.
Kỳ Minh ở sát vách nhìn thấy
cảnh này thì hơi nhướng mày.
——————
Lời khai của Hạ Dũng Huy
hoàn toàn không có khe hở. La Gia Nam dựa theo đó mà đến bệnh viện tìm hai y
tá. Hai người đã xác nhận đúng là hôm xảy ra vụ án, Hạ Dũng Huy đã hỏi hai cô
vấn đề buôn bán tiểu cầu trái phép. Thế nhưng những chuyện khác mà Hạ Dũng Huy
đã tường thuật thì chẳng có ai chứng minh. Vì vậy, phía cảnh sát cũng không thể
thả người được. La Gia Nam về đến Cục đã gần nửa đêm, thế nhưng hắn lăn lộn
trên cái giường hỏng ở phòng trực mãi cũng không ngủ được. Vì vậy hắn đành mò
đi xem camera giám sát.
Tất cả những video liên quan
đến vụ án đã được trưởng khoa Phương trích xuất và sao chép cho lực lượng cảnh
sát. Hơn bốn mươi video nhưng mỗi ngày Miêu Hồng xem không đến một phần ba
trong số đó. La Gia Nam mở máy tính của sư phụ rồi xem những video mà sư phụ
hắn chưa có dịp xem.
Ba rưỡi sáng, Trần Phi đang
ngủ say thì bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
“Alo đội trưởng, đến Cục đi.
Cháu phát hiện ra cái này.” La Gia Nam nói xong thì cúp máy.
Triệu Bình Sinh nghe Trần
Phi vừa chửi mắng vừa thay quần áo, ngáp một cái rồi hỏi: “Ai gọi vậy?”
“Thằng ranh con La Gia Nam.”
Trần Phi hầm hè nói. “Nó nói nó phát hiện ra cái gì đó nên kêu em vào Cục. Má,
riết không biết ai là đội trưởng!”
Triệu Bình Sinh cầm đồng hồ
để trên tủ đầu giường nhìn thời gian rồi nói: “Chưa tới bốn giờ. Chờ đi, anh đi
với em.”
“Thôi anh ngủ đi.”
Triệu Bình Sinh chưa ngồi
dậy thì ông đã sắp ra khỏi phòng rồi. Đến văn phòng, La Gia Nam cho ông xem
đoạn video từ camera giám sát.
Máy quay hướng về cửa thang
máy ‘chụp’ được cảnh Diêu Tuấn và Vu Na bước ra. Mấy giây sau, Phùng Văn Nguyệt
cũng xuất hiện trong video. Trông bà ấy có vẻ chán nản, chỉ lơ ngơ nhìn sang
hai bên. Khi bà thấy Diêu Tuấn và Vu Na đi ra, bà sững người. Vài giây sau, bà
cũng biến mất khỏi ‘tầm mắt’ của camera giám sát.
La Gia Nam mở một đoạn video
khác. Trong đoạn video này chỉ có mình Phùng Văn Nguyệt, bà đang tuyệt vọng đập
mạnh tay vào tường.
“Đây là nguyên nhân trên tay
bà ấy có ‘vết thương do tự vệ.’” La Gia Nam ngậm thuốc lá rồi nói với Trần Phi
suy đoán của mình: “Phùng Văn Nguyệt có xu hướng tự huỷ hoại bản thân khi bà ấy
cảm thấy áp lực. Việc bà ấy buôn bán tiểu cầu trái phép bị phát hiện, lại bắt
gặp chồng mình ngoại tình, áp lực chồng áp lực như vậy nên bà ấy hoàn toàn suy
sụp, cũng không để lại di thư.”
Trần Phi cũng đốt một điếu
thuốc. Hiện tại chỉ có hai người họ ở văn phòng thôi nên cũng không ai biết.
Ông suy nghĩ cẩn thận rồi gật đầu: “Tôi thấy phán đoán như vậy rất hợp lí. Khi
nào mở cuộc họp ở Cục rồi thảo luận với mọi người, nếu không còn điểm gì đáng
nghi ngờ thì có thể kết án.”
“Trời má cuối cùng cũng có
thể kết án!” La Gia Nam xoay lưng đã mỏi nhừ. “Đội trưởng, cháu muốn thương
lượng với chú chuyện này.
“Nói đi.”
“Chú phê duyệt cho cháu một
phòng trong kí túc xá với.”
“Ống nước nhà cậu không sửa
được rồi à?”
“Nãy cháu đến bệnh viện thì
bên bất động sản lại gọi điện nói phần móng bị lung lay khi sửa đường ống nước
ngầm. Bây giờ phần tường ngoài vỡ với cả có vết nứt từ tầng một đến tầng năm
nên tường cần phải được gia cố. Phải thi công thêm hai, ba tháng nữa, các hộ
gia đình đều tạm dọn đi hết rồi…”
Trần Phi liếc hắn một cái,
nói: “Tôi nghĩ cậu đừng về đó ở nữa. Phá dỡ cái nhà luôn đi. Đợt tôi đi chính
quyền tỉnh họp, nghe cấp trên nói mấy căn nhà được Nhà nước cấp cho nên được
san phẳng và xây dựng lại càng sớm càng tốt.”
“Ông nội cháu hồi còn sống
cũng kêu dỡ cái nhà đi. Tới nay được bao nhiêu năm rồi ấy?” La Gia Nam bấm sống
mũi ê ẩm của mình, nói: “Trước mắt phê duyệt cho cháu một phòng ở kí túc xá để
cháu ở tạm hai tháng đi rồi tính.”
“Chuyện này không thuộc
quyền quản lí của tôi. Cậu phải báo cáo cho ban Hậu cần.”
“Chờ bên đó giải quyết mấy
cái quy trình này kia xong chắc cháu mọc nấm trong phòng khách bên Cục luôn.”
“Ủa không phải cậu đang ở
nhờ nhà thầy Kỳ hả?”
“Kỳ Minh muốn tuyệt giao với
cháu tới nơi rồi.”
Trần Phi nheo mắt lại, hỏi:
“Thằng nhóc con nhà cậu lại làm gì người ta nữa?”
“Cháu éo biết luôn!” La Gia
Nam thấy Trần Phi vung tay lên thì giơ hai tay ôm đầu: “Chú đừng đánh vào đầu
cháu. Đang bị đau!”
“Nói chuyện với tôi cho cẩn
thận!”
Nghe La Gia Nam kể chuyện
xong, Trần Phi thật sự có cảm giác hai đứa này giống mình với Triệu Bình Sinh
hồi mấy năm trước khủng khiếp. Đương nhiên ông biết quan hệ giữa Kỳ Minh với La
Gia Nam không phải là quan hệ ‘này nọ’ nên ông chỉ cười rồi vung tay.
“Chuyện này tính ra vấn đề
là ở cậu đấy ranh con. Làm cảnh sát thì không nên bảo vệ cho nghi phạm. Một khi
có người đã bị xếp vào diện tình nghi phạm tội thì cho dù người đó là cha ruột
của cậu, cậu cũng phải công bằng mà chấp pháp.”
“Nhưng đội trưởng, bác sĩ
Tiểu Hạ vô tội thật mà.” La Gia Nam lộ rõ vẻ bất lực.
“Vậy sao cậu không đi nói
với thầy Kỳ là cậu đoán trúng rồi đi?”
“Cháu cũng giận mà! Chú nhìn
chỉ trên đầu cháu còn chưa được rút ra thì anh ấy đã trở mặt không quen biết
cháu, đập bàn rồi trừng mắt với cháu. Anh ấy kiểu không có thành ý gì luôn!”
Phải tính toán đến mặt lợi
và mặt hại, khó quá ha… Trần Phi nghĩ.
“Vầy đi, mai tôi nói chuyện
với thầy Kỳ, cậu cũng đừng có bướng như thế nữa. Tôi đã bắc thang rồi thì cậu
phải xuống nước, hiểu không?”
La Gia Nam gân cổ cãi lại:
“Cháu phải trưng cái mặt xám xịt này về nhà anh ta hả?”
“Cậu về nhà cũng được. Cha
cậu sau này về hưu cũng có thể về nhà thường xuyên. Cha con bên nhau vui vẻ,
‘phụ tử từ hiếu.’”
“…”
La Gia Nam tính toán rồi cân
nhắc một chút. Nếu đội trưởng đã ra mặt giúp, vậy hắn lại nhường Kỳ Minh một
bước.
——————
Sáng ngày đi làm tiếp theo,
Trần Phi triệu tập mọi người để mở một cuộc họp, cả Cục trưởng và Trưởng phòng
đều đến tham dự. Thảo luận suốt một ngày, cuối cùng Cục trưởng quyết định kết
án, nguyên nhân tử vong là do tự sát. Vụ án buôn bán trái phép chế phẩm từ máu
cũng được ‘đào’ ra trong quá trình xử lí vụ án này, vì vậy La Gia Nam ghi thêm
một điểm thành tích.
Làm thủ tục xong, La Gia Nam
đưa Hạ Dũng Huy từ phòng tạm giam về nhà. Trên đường về, Hạ Dũng Huy thấy băng
gạc trên đầu La Gia Nam đã được thay mới, anh hỏi: “Tháo chỉ rồi à?”
Vẻ mặt La Gia Nam đau khổ,
nói: “Cậu đừng nhắc nữa. Tôi mới tháo chỉ ở văn phòng pháp y. Lần đầu tiên tôi
tháo chỉ mà đau đến mức ứa nước mắt.”
Lúc Kỳ Minh tháo chỉ, anh vô
cùng tàn nhẫn.
“À đúng rồi, có cái này.” Hạ
Dũng Huy trả khăn tay của Kỳ Minh cho La Gia Nam, nói: “Tôi định giặt sạch sẽ
rồi mới trả anh. Nhưng tôi nghĩ sau này cũng khó có cơ hội gặp lại, nên…”
“Làm gì đến mức đó. Cậu đâu
phải là nghi phạm nữa. Chúng ta có thể làm bạn mà, mốt rảnh thì cứ gặp mặt
thôi.”
“Tôi định nghỉ việc.”
“Hả?” La Gia Nam sững sờ.
“Hôm đó tôi bắt cậu ở bệnh viện nên nên làm tổn hại danh dự của cậu sao? Không
sao đâu, tôi có thể nhờ bên Cục cấp giấy chứng nhận cậu đã hỗ trợ cảnh sát điều
tra rồi gửi cho giám đốc bệnh viện.”
Hạ Dũng Huy lắc đầu: “Không
phải. Tôi từ chúc để quay về trường học. Trường đại học hồi trước tôi học có
ngành Khoa học pháp y. Tôi muốn quay lại đó đăng kí làm nghiên cứu sinh.”
“Cậu muốn làm pháp y hả?” La
Gia Nam liếc mắt nhìn anh.
“Ừ. Tôi muốn trở thành pháp
y chuyên nghiệp giống thầy Kỳ vậy.” Hạ Dũng Huy kiên định gật đầu. “Tôi rất
muốn trở thành cảnh sát. Hôm đó trong phòng phẫu thuật thầy Kỳ đã nói với tôi
rằng tôi phải kiên trì mới được.”
“Nếu cậu nói những lời này
trước mặt anh ta thì tốt rồi.”
“Tôi biết thầy Kỳ không thích
tôi lắm. Nhưng tôi tin rằng sớm muộn gì anh ấy cũng sẽ thay đổi cái nhìn về
tôi.”
Nghe vậy, La Gia Nam rất
muốn khuyên đối phương rằng người khác đánh giá mình thế nào cũng không quan
trọng, chỉ cần cố gắng làm tốt việc của mình là được rồi.
Đưa Hạ Dũng Huy về đến nơi,
La Gia Nam nhìn thời gian, đoán chừng giờ này Kỳ Minh đã về đến nhà rồi nên hắn
cũng ‘về nhà’ thôi. Nhờ đội trưởng Trần làm trung gian mà hắn với Kỳ Minh cũng
coi như kết thúc chín mươi sáu giờ chiến tranh lạnh. Thế nhưng hắn nghĩ anh vẫn
đang giận dỗi, nếu không sao lại tháo chỉ mạnh tay như vậy?
Đi ngang qua một cửa hàng
thiết bị điện máy, La Gia Nam quẹo luôn vào bãi đậu xe để đi mua một con robot
quét dọn có thể leo cầu thang. Nếu muốn ‘thường trú’ ở nhà người ta thì phải
quét tước đàng hoàng. Đi làm thì không mệt đâu, nhưng tại sao quét dọn nhà cửa
thì mệt gần chết vậy? Thôi cảm ơn luôn, hồi tôi còn đi học ở trường cảnh sát
mỗi ngày gấp chăn mền đã đủ mệt rồi.
Trong nhà không bật đèn, Kỳ
Minh cũng không có ở nhà. Hắn nghĩ chắc anh đi chạy bộ đêm rồi. Lúc mở tủ lạnh
ra lấy bia, hắn thấy một cái đĩa được bọc bằng màng bọc thực phẩm. Trên đó có
một tờ giấy ghi chú: “Ăn tôi đi.”
La Gia Nam không nhịn được
mà cười phun hết cả bia.
No comments:
Post a Comment