Susanna Jones ngồi lên một nhánh của một cái cây đổ và lấy hai tay ôm đầu. Gần bốn giờ chiều rồi và cô cùng những người tìm kiếm khác đã tìm từng cọng cỏ trên vùng tìm kiếm hôm nay những ba lần so với chủ nhật mà vẫn không thấy bất cứ một dấu hiệu nào khả dĩ cho biết về sự mất tích của Ian Magellan.
Kể từ khi cảnh sát không còn phong tỏa hiện trường nơi chiếc xe và phần còn lại của Beth được tìm thấy, Robert đã tổ chức một đội tìm kiếm gồm những người dân địa phương, những người rất nóng lòng giúp tìm ra đứa bé mất tích. Họ đã tìm kiếm suốt ba ngày và giờ thì đầu cô, chân cô lẫn lưng cô đều đau nhức, tuy không nhiều bằng trái tim cô.
Tiếng giày
leo núi nghiến trên nền rừng khiến cô chú ý, và cô ngẩng lên để thấy một Robert
cứng nhắc bước vào trong khoảnh đất được đánh dấu đã tìm. Anh đưa cho cô một
chai nước lớn mà cô nhận lấy với vẻ biết ơn.
-
Cô chuẩn bị nghỉ rồi chứ?
-
Tôi nghỉ nếu anh cũng nghỉ.
-
Ừm, còn mấy tiếng nữa trời mới tối, có lẽ mình
khoanh vùng để kiếm tiếp ngày mai nhé. – Anh nhìn quanh.
-
Được – cô cố gắng ngăn một tiếng thở dài – Cô muốn tỏ
ra lạc quan cho anh vui, cô muốn năng nổ tìm kiếm nhưng cô thực sự không nghĩ họ
có bất cứ cơ hội nào để tìm kiếm ra sau tất cả những việc này. Trừ khi thằng bé
đã chết và thi thể của nó đang nằm đâu đó, việc mà cô không muốn nghĩ đến. Cô đứng
lên và phủi quần “Làm tiếp thôi”.
-
Cô biết không, tôi và Emme vừa nói chuyện cách đây mấy
phút – Robert nói khi hai người đến tham gia vào nhóm – Cô ấy vẫn nghĩ là ta
nên yêu cầu FBI điều tra vụ này như một vụ bắt cóc.
-
Anh nghĩ sao?
-
Tôi nghĩ nên tiếp tục tìm kiếm một mình – Anh nắm
khuỷu tay cô để hai người đi song song – Đâu có ai muốn làm việc này hơn tôi,
đâu có ai sẽ nhìn từng lá cây cọng cỏ như tôi. FBI có khi sẽ chỉ gởi đến một đặc
vụ chứ không có một tá người như ta có bây giờ đâu.
-
Cô nghĩ tôi sai hả? – Anh hỏi tiếp khi cô không trả lời.
-
Robert, tôi không biết – cô thành thực – FBI có những
nguồn tin mà ta không có.
-
Như thế nào?
-
Như là họ có thể đọc được những dấu hiệu tốt hơn
chúng ta.
-
Suse, nếu nói về những dấu hiệu hữu hình như nhánh
cây gãy hay là dấu chân thì đúng, mà những thứ đó thì cũng nhạt phai mất rồi.
Cái xe đã vọt qua cái khe núi trên kia từ lâu lắm, cho dù có cái gì như những
thứ đó thì ta cũng không tìm thấy đâu
-
Vậy chứ ta đang làm gì ở đây hả Rob?
-
Vì tôi không biết đi đâu nữa – Robert trả lời – Tôi
không nghĩ mình có thể làm việc gì khác hơn là kiếm tìm, mà đây là nơi cuối
cùng con trai tôi hiện hữu.
Cô hiểu sự
đau khổ của anh, cô hiểu trái tim anh đang trả qua những gì, nó cũng đau như cô
vậy.
-
Ngày mai mình sẽ tìm xa hơn chút xuống chân núi, có
lẽ mai ta sẽ tìm ra gì đó.
-
Cám ơn vì đã không bỏ mặc tôi – Anh nắm chặt tay cô-
Cám ơn cô đã hiểu là tôi cần làm việc này, dù chỉ là thêm xíu nữa thôi.
-
Tôi nghĩ là ta nên để Emme về trước, chị ấy nhớ
Chloe, dù Trula có chăm trẻ con tốt như thế nào thì cũng đến lúc chị ấy về rồi
-
Ừ, tôi sẽ nói cô ấy – anh nhanh chóng đồng ý.
Họ song đôi
đi về phía khu vực đã tìm kiếm, nơi những người tình nguyện vẫn còn đó đợi xem
sẽ làm gì tiếp theo.
-
Giờ sao đây sếp? – Một người trong nhóm gọi Robert –
mình tìm tiếp chứ, vẫn còn sáng một vài tiếng nữa đấy.
Susanna
nhìn những gương mặt đang chờ đợi, cô chắc là những người này sẽ tiếp tục tìm đến
tối nếu anh yêu cầu. Cô kéo tay Robert.
-
Nghĩ lại thì – cô nói thầm – có lẽ nên báo đã xong
hôm nay. Ta cần nói chuyện với Emme trước khi chị ấy về lại Conroy.
-
Ừ, đúng – Robert gật đầu rồi nói với mọi người – Có
lẽ hôm nay vậy là đủ rồi. Tôi muốn cảm ơn từng người các bạn đã bỏ thời gian
công sức cho việc làm này không sao kể xiết, các bạn đều có gia đình và việc
làm mà lại bỏ thời gian để giúp tôi, việc đó có ý nghĩa rất nhiều.
-
Mai anh lại đến đây chứ? Một người hỏi
-
Đúng vậy – Robert trả lời
-
Vậy thì tôi cũng đến. Người đó nói.
-
Tôi cũng đến nữa – một giọng khác đáp, và rồi một giọng
khác nữa.
-
Cám ơn các bạn, tôi không muốn các bạn bỏ rơi gia
đình, nhưng tôi rất cảm kích thời gian mà các bạn có thể đến đây
-
À, mai tôi sẽ mang gia đình theo, có ba đứa đang đi
học. Để chúng trải nghiệm những chuyện này cũng tốt.
-
Ý hay đó Clive. Có lẽ tôi cũng đem lũ trẻ nhà tôi đến
nữa.
Có vài giọng
cười nhẹ nhàng khi đám đông giải tán, và rất nhiều câu “Hẹn gặp anh ngày mai”.
Rồi bọn họ
đi hết chỉ trừ có Robert và Susanna. Emme đang nói chuyện với một phụ nữ trung
niên cạnh con đường khi hai người tiến lại, Emme ngẩng lên nhìn Sue.
-
Gì thế? Cô hỏi.
-
Đây là Barbara Cooper, bà ấy mới trở về sau khi thăm
họ hàng ở Florida và nghe về cuộc tìm kiếm của chúng ta.
-
Bà thật tốt Barbara- Robert nói – Xin cám ơn tấm lòng
của bà đã đến đây giúp chúng tôi
-
Ồ, ước gì tôi đến sớm hơn, nhưng tôi mới xuống máy
bay hồi trưa rồi nghe chuyện thì chạy xuống luôn. Tôi mới nói với cô Emme về
cái cabin.
-
Cabin – Robert rướn người về phía cô - Cabin gì kia?
-
Có một cái cabin cách nửa dặm xuống phía chân núi…
-
Sao trước đây tôi chưa nghe về nó nhỉ? – Robert cau
mày
-
Chắc có lẽ nó quá xa đây nên không ai nhận ra nó có
ý nghĩa gì, và nó lại còn nằm ở một hạt khác nữa.
-
Nhưng chị nghĩ có gì về nó à?
-
Ừm, như tôi mới nói với cô Caldwell đây, cái cabin
đó của tôi, và tôi chỉ cho duy nhất các sơ dòng Saint Anthony thuê mà thôi. Đó
là một hợp đồng nhỏ và nó cứ nhỏ đi mỗi năm –bà nhăn nhó – các sơ thì cứ rời
đi, rồi chết, nên càng ngày càng ít…
-
Cái cabin cho thuê để làm phận sự tôn giáo à – giọng
thiếu kiên nhẫn của Robert ngắt lời bà.
-
Ừ, họ từng dùng nó cho việc chiêm nghiệm một mình,
anh biết đấy, như là khi có một sơ nào cần một nơi để cầu nguyện và để kết nối
linh hồn mình với thánh thần – bà mỉm cười rồi tiếp – cái cabin không có lò sưởi
nên thường thì chuyện chiêm nghiệm xảy ra vào các tháng thời tiết dễ chịu hơn.
-
Làm ơn nói cho bọn họ nghe điều bà vừa nói tôi lúc
nãy đi – Emme giục.
-
À, như tôi mới
nói, tôi vừa về từ Florida, và vừa đến nhà thì có tin nhắn của một trong các sơ hỏi xem có thể sử dụng cái cabin đó vào cuối tuần
sau được không. Ừm, tôi nói là cái cabin còn trống nhưng chỉ Chúa mới biết giờ
nó ra sao. Chẳng có ai ở đó gần hai năm rồi. Nên tôi nghĩ đến đó xem sao, dọn dẹp
chút, quét bụi, và thay ga giường mới, đại loại vậy.
Gương mặt của Robert đã căng thẳng đến mức nếu mà Barbara còn dài dòng thì
chắc nó sẽ rách luôn.
-
Nên tôi lái xe
đến đó và đậu trên đường cái. Ở đó không có đường dẫn đến cabin nên phải đi bộ
chừng nửa dặm theo lối mòn. Nó rất dốc và ngày một dốc hơn so với cặp đầu gối
ngày càng già đi của tôi. Nhưng khi tôi đến cabin thì điều đầu tiên tôi thấy là
ổ khóa nằm trên đất và cửa thì mở - Bà nhăn mặt – Nên tôi đứng ở ngoài và nghĩ
biết đâu có ai trong đó. Tôi cố nhìn qua cửa sổ nhưng màn cửa đã kéo lại nên chẳng
thấy gì hết. Tôi cũng cố gọi 911 nhưng chả có sóng ở đó, nên tôi đợi vài phút rồi
nhận ra không nghe thấy gì ở trong hết, thành ra tôi đẩy cửa nhè nhẹ và nhìn
chăm chú xung quanh. Dễ nhận ra rằng lúc đó không có ai ở đó nhưng chắc chắn là
ai đó đã từng vào đó rồi. Lúc đầu tôi nghĩ rằng bọn trẻ lẻn vô đó uống bia và
làm mấy trò người lớn, nhưng mà bước vô trong rồi thì tôi chắc không phải vậy.
Bà lấy lưng bàn tay quệt ngang trán, nó bóng loáng vì sức nóng, vì độ ẩm
cao xung quanh và chắc chắn còn vì những gì bà mới trải qua.
-
Trước tiên là cabin rất sạch sẽ ngăn nắp, và một
điều nữa là tôi tìm thấy cái này trên sàn – Bà thò tay vào xắc và lôi ra một vật
nhỏ xíu.
Bà giơ tay ra và để ngửa lòng bàn tay lên, và Robert nhích lại gần để xem.
-
Một cái nút áo
– anh nói thầm – Sue ơi, nhìn đi.
Susanna dán mắt vào tay của Barbara, đó là một chiếc nút áo màu trắng có vẽ
một chiếc thuyền nhỏ màu xanh. Tim Susanna ngưng đi một nhịp.
-
Của Ian – cô
thầm thì.
-
Cám ơn Chúa –
mắt Robert ầng ậc nước – Nó đã ở đó, ai đó đã mang nó đến đó.
Emme tiến lại gần để nhìn:
-
Một chiếc nút
áo, đồng ý là nó rất giống nút trên đồ trẻ con, nhưng sao cô lại quả quyết nó
là của Ian hả Sue?
-
Nút đó được vẽ
bằng tay, một trong tám cái nút của một chiếc áo khoác màu xanh mà Beth rất hay
mặc cho Ian.
-
Ừm, đừng vội mừng
quá. Có lẽ có nhiều cái áo khoác màu xanh giống của Ian thì sao.
-
Ừm – Susanna lắc
đầu – Trula đan cái áo đó còn tôi tự tay vẽ mấy cái nút đó đấy, nó là một món
quà, và không có cái thứ hai. Nó là – cô chỉ vào chiếc nút – của Ian.
-
Gọi cảnh sát
mau lên – Bất chợt mắt Robert sáng lên – Nếu ai đó mang thằng bé đến đó thì hẳn
là có lý do. Tôi đoán là họ tìm thấy nó, mang nó đi, ở đây với nó cho đến khi họ
quyết định sẽ làm gì. Nghĩa là có hy vọng nó còn sống. – anh quay sang Susanna
và ôm cô – Con trai tôi còn sống, Sue, con trai tôi còn sống.
Susanna cắn môi. Giờ chưa biết ai đã bắt thằng bé và tại sao họ làm thế, cô
nghĩ chưa thể mừng được nhưng không thể thốt nên lời. Cứ để ai đó khác làm việc
đó, Emme, cảnh sát, hay FBI cũng được, nhưng lâu lắm rồi cô mới thấy ánh mắt
robert ngập tràn hy vọng long lanh như vậy nên cô sẽ không làm bất cứ gì để nó
tắt đi.
-
Barbara, cô dẫn
chúng tôi đến cabin nhé – robert nói, nắm lấy cánh tay bà.
-
Gọi cảnh sát
trước đã Robert – Susanna nói trước khi bà kịp trả lời.Có lẽ còn nhiều bằng chứng
có thể dẫn chúng ta đến Ian, đừng xáo trộn chúng, ok?
-
Ừ, cô nói
đúng, hãy gọi cảnh sát trước – anh nói và thả tay Barbara ra.
-
Tôi nghĩ mình
cũng nên gọi FBI nữa, đây là vụ bắt cóc
và nó thuộc thẩm quyền của FBI, để coi coi sở cảnh sát có đồng ý không.
---
Sở cảnh sát địa phương đồng ý gọi FBI, nhưng họ chẳng chờ mà tiến hành điều
tra luôn. Họ lục soát cabin và con đường mòn cùng vùng xung quanh trong phạm vi
nửa dặm. Cảnh sát bang cũng được gọi đến và xem xét từng li cái cabin để xem có
chứng cứ gì không. Tất cả những thứ có thể được coi là bằng chứng đều được đóng
túi cẩn thận và ghi chú đầy đủ, vài thứ trong số đó đã trên đường đến phòng
phân tích kỹ thuật của FBI khi một đặc vụ đến nơi vào chiều thứ bảy.
-
Nếu ta mà có
phòng lab của riêng chúng ta thì đã khỏi phải đợi – Robert nói với Sue vào bữa
sáng chủ nhật – ta có thể tự mình phân tích các bằng chứng.
Anh trở nên cáu kỉnh và chẳng còn tâm trạng nào kể từ khi cảnh sát tìm thấy
khá nhiều dấu máu trên nền cabin. Họ cũng lấy mẫu máu của anh để xem xem có phù
hợp với các dấu máu đó không.
-
Robert, chẳng
có cơ hội nào cảnh sát hay FBI để anh tự lấy các chứng cứ ấy mà tự kiểm tra đâu
– Sua nói.
-
Ta có thể làm
phòng lab cho họ sử dụng miễn phí, họ có thể tiết kiệm tiền thuê kỹ thuật viên.
Họ có thể tiết kiệm rất nhiều tiền – anh trầm ngâm – Mình làm vậy đi, kiếm ai
đó có thể thiết kế một phòng lab và thuê các kỹ thuật viên tốt.
-
Robert, anh biết
rất có khả năng các dấu máu ấy không phải của Ian mà, có thể là máu một con vật
nào đó hay thậm chí là máu của tên bắt cóc cũng nên.
-
Hoặc là của
Ian. Nó có thể bị thương.
-
Có thể là từ một
vết rất nhỏ, như vết xước đinh ghim chẳng hạn – Cô cố kìm nén ước muốn băng qua
bàn, đến bên anh và vuốt những sợi tóc trên trán. Ngày hôm qua anh phấn chấn
bao nhiêu thì hôm nay những nỗi lo lắng lại hằn lên quanh mắt anh bấy nhiêu. Cô
băng qua bàn, nhưng là nắm tay anh chứ không sờ lên trán – Đừng mua lo âu vào
mình nữa, hãy cứ làm như Trula bảo, chờ xem!
-
Tôi đã chờ quá
lâu rồi mà sue – anh ngước mắt lên nhìn cô rồi sửa lại – chúng ta đã chờ quá
lâu rồi, cô đã ở bên tôi trong suốt cơn ác mộng này còn gì.
-
Thì bạn bè là
để thế mà – Cô nghe như mình tự nói với chính mình.
-
Cô là bạn tốt
nhất của tôi, tôi đã từng nói thế chưa nhỉ?
-
Rồi – cô bắt
mình nợ một nụ cười – nói quá trồi lần rồi.
-
Đúng vậy, cô
lúc nào cũng ở bên khi tôi cần.
No comments:
Post a Comment