Chương 17 Hôm qua ai xem tôi là thỏ?
Cả đêm tăng ca.
Nghe lão Hàn ho khan một
tiếng, Kỳ Minh rót một ly nước đưa qua cho ông: “Nghỉ một chút đi lão Hàn.”
Lão Hàn tháo bao tay và khẩu
trang, lấy dung dịch khử khuẩn để rửa tay rồi uống một hơi nửa ly nước. Sau đó
ông ngồi vào bàn làm việc, mệt mỏi dụi mắt. Kỳ Minh đặt tay lên gáy của ông rồi
hơi nhíu mày.
“Thân nhiệt hơi cao, lão
Hàn, chú về nghỉ ngơi đi.”
“Không sao đâu, tôi quen
rồi.” Lão Hàn vung tay, thái độ thờ ơ: “Tôi hút thuốc nhiều nên cứ đến lúc
chuyển mùa là lại viêm phế quản.”
Kỳ Minh thở dài. Tuy pháp y
hiểu rõ tác hại của thuốc lá hơn bất kì ai, thế nhưng có không ít pháp y nghiện
thuốc lá. Một là để che bớt ‘mùi vị’, hai là để xoa dịu tâm trạng. Mỗi tử thi
nằm trên bàn mổ đều từng là người sống, pháp y chính là những người đối mặt với
điểm kết của cuộc đời họ, nhưng điểm kết này cũng không đẹp đẽ gì. Vì vậy, pháp
y muốn giữ được tâm thái bình tĩnh thì đúng là rất khó.
“Sao chú không tuyển thực
tập sinh để hỗ trợ công việc?” Kỳ Minh hỏi.
“Tuyển chứ sao không? Nhưng
làm ở văn phòng pháp y cực nhọc như vậy, thực tập sinh chạy đi hết.” Lão Hàn
bất đắc dĩ cười. “Vụ án cứ tiếp nối nhau nhưng pháp y giỏi thì vốn đã ít, mấy
ai có khả năng vừa đến đã bắt tay vào công việc được. Tôi muốn ‘đào’ người từ
chỗ khác thì Cục trưởng bên người ta gọi điện cho Cục trưởng bên mình để phê
bình tôi.”
“Chờ giấy phép hành nghề của
cháu được duyệt thì chú sướng rồi nhé.” Kỳ Minh vỗ vai lão Hàn để an ủi ông.
Lão Hàn im lặng một chút rồi nói với cậu: “Thầy Kỳ, tuần trước tôi đã nộp đơn
xin nghỉ hưu. Tôi lớn tuổi rồi, không làm nổi nữa. Mùi dung dịch sát trùng xộc
lên mũi có thể khiến tôi ho ra máu luôn đấy.”
Kỳ Minh giật mình, kéo lão
Hàn đứng dậy khỏi ghế. “Cháu chụp X-quang cho chú.” Trên bàn khám nghiệm tử thi
có máy chụp X-quang cỡ nhỏ. Cậu phải kiểm tra xem phổi lão Hàn có vấn đề gì
không.
“Không sao đâu, đừng lo.”
Lão Hàn rút tay về, cười ha hả: “Vợ tôi nghỉ hưu rồi, muốn cùng tôi đi du lịch
một chuyến. Tôi làm ở Cục được ba mươi năm, nhưng thời gian tôi ở bên cạnh bà
ấy chắc cộng lại cũng không quá ba tháng. Mấy năm nay toàn là bà ấy quán xuyến
cho gia đình. Tôi nợ bà ấy quá nhiều. Hiện tại đã có cậu đến đây rồi, tôi cũng
yên tâm giao lại văn phòng pháp y này.”
Nói xong, lão Hàn lại lấy
một đôi bao tay, đeo khẩu trang rồi tiếp tục làm việc. Nhìn bóng lưng hơi còng
của lão Hàn, lại nghĩ đến ông ấy suốt ba mươi năm qua đứng trước bàn mổ mà khám
nghiệm tử thi từng chút một, Kỳ Minh không khỏi cảm thấy xót xa trong lòng. Ba
mươi năm trước ngành khoa học pháp y thiếu đi sự hỗ trợ của những thiết bị hiện
đại. Nguyên nhân tử vong, hung khí, bệnh lý, và độc lý đều phải dựa vào kinh
nghiệm để phán đoán. Các pháp y giàu kinh nghiệm như lão Hàn có thể được xem
như một quyển sách giáo khoa sống.
Đứng bên cạnh lão Hàn, Kỳ
Minh quay sang nhìn ông và đưa ra lời hứa: “Lão Hàn, chú yên tâm. Cháu sẽ không
làm mất thể diện của văn phòng pháp y.”
Lão Hàn cười, đôi mắt lộ ra
phía trên khẩu trang nheo lại.
————————
Ném tập hồ sơ xuất cảnh đã
chỉnh sửa lên bàn Trần Phi, La Gia Nam véo sống mũi đau nhức vì xem máy tính cả
đêm. Hắn nhấc điện thoại gọi xuống văn phòng pháp y.
“Đi ăn sáng thôi. Tôi đói
tới mức ngực dính vào lưng luôn rồi.” Hắn nói với Kỳ Minh. “Gọi lão Hàn đi
chung luôn.”
“Lão Hàn mới vừa ngủ ở phòng
khách. Chú ấy hơi sốt rồi.”
“Ơ? Có nặng lắm không?”
“Không sao. Uống thuốc rồi.”
Kỳ Minh nghiêng đầu kẹp điện thoại, tay vẫn liến thoắng ghi biên bản khám
nghiệm tử thi. “Tôi còn có việc. Cậu đi ăn sáng một mình đi.”
“Vậy tôi mua đồ ăn sáng cho
anh với lão Hàn luôn. Anh muốn ăn gì? Có sữa đậu nành, sữa tươi, bánh quẩy,
bánh bao, mì trộn, mì hoành thánh, với cháo lúa mạch trứng muối.”
“Cà phê với sandwich trứng.”
“…” La Gia Nam rũ mắt, cố
nén khinh thường: “Nhà ăn không có bữa sáng kiểu Tây đâu. Đổi sandwich thành
bánh nướng kẹp trứng được không?”
“Không có cà phê luôn hả?”
“Có bao nhiêu người Trung
Quốc dậy sớm uống cà phê đâu? Nhưng có sữa tươi đó.”
“Vậy lấy sữa tươi với bánh
nướng kẹp trứng.”
“Hay là ăn bánh quẩy? Uống
sữa tươi với ăn bánh quẩy là đúng bài luôn.”
“Đừng có áp sở thích của
mình lên người khác.”
“Hôm qua ai xem tôi là thỏ?”
“Ủa chứ không phải tôi làm
bít tết cho cậu à?”
“À nhắc tới cái này, anh nấu
ăn ngon như mẹ tôi vậy.”
“Tôi đang bận, cúp trước
nha.”
Tiếng ‘tút, tút’ phát ra từ
điện thoại. La Gia Nam để điện thoại xuống, ngáp một cái rồi đi đến nhà ăn.
Mười lăm phút sau, hắn cầm ba túi đồ ăn sáng vào văn phòng pháp y. Kỳ Minh đang
nghe ghi âm để sắp xếp lại biên bản khám nghiệm tử thi. Anh thấy La Gia Nam vào
thì nghiêng đầu ra hiệu hắn đặt túi đồ ăn xuống.
Trên bàn giải phẫu không có
thi thể nên La Gia Nam yên tâm lấy cái bánh quẩy chấm vào sữa bò, ngồi cạnh Kỳ
Minh nhai chóp chép. La Gia Nam ồn ào làm Kỳ Minh bị phân tâm. Anh tức giận
trừng hắn. Thế nhưng hắn vẫn nhún vai tỏ vẻ không quai tâm, hai bên má phồng
lên do nhai đầy thức ăn.
La Gia Nam xốc túi phát ra
tiếng động làm trán Kỳ Minh nổi đầy gân xanh. Anh giơ tay chỉ ra ngoài cửa: “Đi
ra ngoài ăn!”
“Tôi ăn xong rồi.” La Gia
Nam đưa cái túi đựng ly sữa và bánh nướng kẹp trứng cho Kỳ Minh, nói: “Anh cũng
nghỉ ngơi một chút rồi làm tiếp. Ăn gì trước đi. Tối hôm qua anh cũng không ăn
gì. Lỡ chút nữa hạ đường huyết là tôi phải đánh thức lão Hàn dậy cứu anh.”
Kỳ Minh nhận ra anh hơi quạu
vì thiếu ngủ, áy náy xua tay: “Ăn xong tay dính dầu không chạm vào bàn phím với
chuột được.”
La Gia Nam xoay người rút ra
bao tay cao su trong hộp giấy rồi đưa Kỳ Minh, nói: “Đeo vào ăn đi là khỏi lo
tay dính dầu.”
Mặc dù biết La Gia Nam có ý
tốt nhưng Kỳ Minh vẫn sút hắn ra khỏi văn phòng. Ai lại lấy bao tay mò thi thể
mà bốc vào đồ ăn, cho dù đó là bao tay mới?!
Pháp y cũng là con người,
cũng không được phạm phải mấy điều cấm kị chứ!
No comments:
Post a Comment