Chương 62 Sẽ có lúc gặp được thôi
Trước giờ tan ca, Trần Phi nhận được cuộc gọi từ Khương Bân, anh báo rằng Viện trưởng Trang của Viện kiểm sát không phê duyệt lệnh khám xét này. Trong dự liệu thôi, nhưng La Gia Nam không cam lòng. Hắn đi nhờ vả Cục trưởng, cuối cùng bị Cục trưởng Tề đá ra khỏi văn phòng.
“Haiz, chức vụ càng lớn thì
lá gan càng nhỏ.” Trên đường về nhà, La Gia Nam cằn nhằn miết: “Cấp trên không
chịu trách nhiệm, vậy chẳng lẽ bắt chúng ta phải chịu sao?”
Kỳ Minh liếc mắt nhìn hắn,
nói: “Thay vì ngồi đây nói vớ nói vẩn thì em nên nghĩ cách bắt kẻ tình nghi
đi.”
“Em thu hẹp phạm vi nghi
phạm là nghiên cứu sinh ở cùng tầng kí túc xá đó mà Cục trưởng cũng không
chịu.” La Gia Nam vừa nói vừa ấn còi, chiếc xe phía trước cứ nấn ná ở đó khiến
hắn phải chờ đèn đỏ thêm một lần nữa.
Kỳ Minh hỏi: “Vì sao em lại
cho rằng nghi phạm là nghiên cứu sinh?”
“Vụ án này không thể do
những người quá trẻ làm, tuổi tác với kinh nghiệm của sinh viên hệ chính quy
không phù hợp. Đội phó Triệu cũng nghĩ như vậy.”
“Có tiến bộ đó. Dạo này biết
dùng đầu óc phá án chứ không phải dùng sức ha.”
La Gia Nam ‘hừ’ một tiếng,
nói: “Ủa em cũng tốt nghiệp Đại học Điều tra Hình sự mà. Em là sinh viên nghiêm
túc đó, nhưng may là em không học cao lên. Nếu không sao gặp anh được.”
“Sẽ có lúc gặp được thôi.”
Kỳ Minh nói rồi nhìn ra
ngoài cửa xe, bỗng La Gia Nam thắng gấp làm anh bị dây an toàn siết một chút.
Anh chưa kịp lên tiếng thì
đã nghe La Gia Nam nhỏ giọng mắng: “Ngu ngục!” Một chiếc xe thoạt nhìn có vẻ
tài xế không rành đường vừa rẽ trái, cuối cùng lại tông vào chiếc xe ở làn
đường bên cạnh. Chiếc bị đâm là Nissan, chiếc xe còn lại là BMW. Hai tài xế
xuống xe xem tình huống, chưa nói được hai câu thì đã chửi nhau.
“Này, hai người này không
nhanh chóng di chuyển xe chặn đường, làm cái đéo gì vậy nhỉ?” Xe của La Gia Nam
quá gần xe phía trước, chạy tới cũng không được được, đi lùi cũng không xong vì
còn những chiếc xe khác đang bị kẹt.
Kỳ Minh tỉ mỉ quan sát động
tác của tài xế xe BMW, nói: “Người đó hình như uống nhiều rồi.”
“Má, mới tan ca có mấy phút
mà đã uống nhiều rồi sao.” La Gia Nam lại ấn còi để giục hai người kia dời xe:
“Chắc ông nội thằng này là trưởng phòng giao thông tỉnh hay sao ấy nhỉ, ngang
ngược ghê.”
Tài xế BMW nghe thấy tiếng
còi thì quay đầu lại mắng La Gia Nam cái gì đó, rồi gã bắt đầu xô xát với tài
xế xe Nissan. Đối phương cũng không chịu thua, hai người này sắp đánh nhau. La
Gia Nam hơi nhướng mày. Hắn xuống xe, đồng thời nhờ Kỳ Minh báo cảnh sát.
Kỳ Minh lấy điện thoại ra,
chưa kịp ấn số điện thoại thì thấy chủ xe BMW mở cốp sau rồi lôi ra một cây dao
gọt dưa hấu dài cả thước để ra oai.
“Cảnh sát! Bỏ dao xuống!”
La Gia Nam lập tức kéo chủ
xe Nissan ra sau, đồng thời rút súng chĩa vào chủ xe BMW. Như Kỳ Minh nói,
người này đúng là đã say xỉn rồi. Mặt gã đỏ lựng, ánh mắt tan rã, chắc chắn đã
uống không ít. Chẳng trách hắn dám rẽ trái trên đường thẳng.
“Con mẹ mày hù doạ ai?” Chủ
xe BMW không để ý trong tay La Gia Nam có súng, gã kéo cổ áo để lộ hình xăm to
tướng trên ngực: “Thằng ngu! Đến đây! Bắn ông Cường của mày đi!”
Trên thực tế, theo quy định,
chỉ cần gã cầm dao nhào về phía trước thì La Gia Nam có thể nổ súng. Thế nhưng
trước giờ hắn chưa bao giờ bắn ai cả, và La Gia Nam cũng không định phá kỉ lục
ấy. Chưa cần nói đến những thủ tục kiểm duyệt và giấy tờ sau phát súng này, mà
trong lòng còn phải gánh vác một cái bóng ma nặng nề.
Những người đi trước nói, ở
phòng Điều tra hình sự có hai loại cảnh sát: Đã giết người hoặc chưa giết
người.
Kỳ Minh thấy La Gia Nam cất
súng vào, tay không đối mặt với chủ xe BMW cầm dao thì trái tim lập tức vọt lên
cổ họng. Anh nhanh chóng xuống xe. Chính trong mấy giây này, La Gia Nam đột
nhiên nắm lấy cổ tay của chủ nhân chiếc BMW và vặn một cái. Hắn khiến đối thủ
phải thả con dao xuống, sau đó hắn quay người đè vai gã xuống đất.
La Gia Nam lấy còng tay để
khoá chặt gã xuống đất rồi cắn răng nghiến lợi nói: “Ông Cường à? Nghe cho rõ,
sau này gặp tao thì nhớ gọi anh Nam.”
————————
Sau khi lấy lời khai ở đồn
cảnh sát xong thì cũng gần mười giờ. Vì vậy La Gia Nam lôi Kỳ Minh đến quán ăn
cạnh đồn để ăn tối. Kỳ Minh thấy La Gia Nam ngấu nghiến ăn như hùm như sói,
sống mũi túa ra mồ hôi thì rút khăn giấy đưa cho hắn.
“Ông chủ, thêm nửa bát mì!”
La Gia Nam đẩy chén canh rồi nhận khăn giấy để lau mồ hôi.
Kỳ Minh bất đắc dĩ nói: “Ăn
no quá lát ngủ tiêu hoá không được đâu.”
“Về nhà cũng đâu có ngủ
liền.” La Gia Nam cong khoé miệng rồi rướn người lên gần Kỳ Minh phía trước:
“Nãy anh cũng thấy đúng không? Lúc cần dùng sức thì phải dùng sức, chứ dùng não
với người như vậy cũng không có tác dụng gì.”
“Quá nguy hiểm. Lỡ em bị
thương thì bác gái sẽ khổ lắm.” Kỳ Minh không đồng ý.
La Gia Nam bĩu môi. Đã không
khen thì thôi, lại còn dạy dỗ em nữa!
Nhìn mặt hắn xụ xuống, Kỳ
Minh cạ đầu gối vào đùi trong của La Gia Nam phía dưới bàn, nói nhỏ: “Với lại…
Anh cũng sẽ đau lòng.”
Tim La Gia Nam đập thình
thịch khi nghe anh nói vậy. Hắn đè đầu gối Kỳ Minh, cố nén giọng nói: “Đừng,
vợ. Lỡ anh cạ em cứng là không ra ngoài được.”
Chờ ông chủ châm thêm nước
súp cho La Gia Nam rồi bước ra, Kỳ Minh kéo tay của La Gia Nam rồi tiếp tục cạ.
“Tính tự chủ tệ như vậy, có
thấy có lỗi với phù hiệu cảnh sát không?”
“Đụng đến anh thì em không
có tự chủ được. Nè, đừng có cạ nữa…”
“Cứng rồi à?”
“Dạ…”
Kỳ Minh thu chân lại rồi cầm
chìa khoá xe trên bàn, đứng lên nói: “Anh chờ em trong xe. Khi nào em ra được
thì ra nhé.”
“Không, anh…” La Gia Nam
bỗng cảm thấy mình như bị tát một cái.
Ngồi vào xe, Kỳ Minh dập cửa
thật mạnh. Đồng chí La Bí Ngô, cái cách gọi ‘vợ’ của em gọi ở nhà thì không
sao, nhưng mới nãy trong đồn công an mà cũng dám gọi. Em không thấy người ta
nhìn anh kiểu đéo gì à?
Cho em chết, thứ nít ranh!
Vài phút sau, Kỳ Minh thấy
La Gia Nam cầm một túi thức ăn mang về. Đống đồ này rõ là để chặn cái túp lều
dưới quần hắn. Kỳ Minh nhịn không nổi phải đưa tay ấn trán. Trí thông minh của
đồng chí La Bí Ngô đã dùng hết con mẹ nó rồi đó.
La Gia Nam không ngồi vào
ghế lái mà mở cửa ghế phụ rồi lôi Kỳ Minh ra ngoài, sau đó nhét anh vào ghế
sau. Túi đồ ăn bị ném ra khỏi xe. Hắn thậm chí không có ý định ăn đống mì dùng
để che chỗ nào đó.
“Em…”
Kỳ Minh không thể nói được
một câu hoàn chỉnh thì đã bị La Gia Nam chặn miệng. La Gia Nam cọ mạnh vào anh,
nhưng không gian chật hẹp không đủ để hai người đàn ông có thể thoải mái di
chuyển. Kỳ Minh dựa vào cái túi bên cửa xe, trên dưới đều có hai khẩu súng. Anh
bị hôn rồi đụng chạm đến phát hỏa, cảm giác rõ ràng đối phương cứng ngắc trên
đùi mình. Kỳ Minh biết hắn nhất định sẽ không thể đợi đến lúc vào nhà rồi mới
cởi quần.
“La Gia Nam, em… em đang đè
anh.”
Kỳ Minh rút tay luồn vào
trong ngực La Gia Nam để đẩy bao súng ra, còn chưa kịp đẩy ra thì đã bị La Gia
Nam nắm tay sờ xuống dưới, miệng thì bị đầu lưỡi của đối phương chặn lại. Kỳ
Minh cảm giác như anh đang bị chiếc lưỡi đó ôm lấy. Anh ngẩng mặt rồi vươn cổ
như thể chim non được chim mẹ mớm thức ăn để đón lấy nụ hôn của La Gia Nam. Thứ
anh cầm trong lòng bàn tay nóng cứng, đầu gối bị ép vào ghế da nghe tiếng cọt
kẹt cùng với mỗi động tác tiến lên.
“Vợ ơi, vợ à, anh ‘thổi’ cho
em trước đi.” La Gia Nam vừa nói vừa mò tay vào trong cạp quần Kỳ Minh, mạnh mẽ
nhào nặn hai cánh mông co giãn của anh. “Không là không cho vào được đâu…”
La Gia Nam không đợi Kỳ Minh
trả lời, hắn dựa vào ghế sau cởi thắt lưng rồi đặt vị trí đáng kiêu ngạo của
mình ngay trước mắt Kỳ Minh. Mặt anh nóng bừng, phần vì xấu hổ, phần nhiều hơn
vì bị La Gia Nam thắp lên lửa tình dục. Anh vén mớ tóc loà xoà ra sau tai rồi
duỗi tay nắm lấy dục vọng nóng bỏng kia. Sau khi hôn La Gia Nam một cái nữa thì
anh cúi đầu. Kỳ Minh hôn nhẹ nhàng lên đầu khấc của La Gia Nam rồi từ từ bao
lấy La Gia Nam trong khoang miệng ẩm ướt của mình.
“Đụ, vợ… Anh đang giết chết
chồng đó.”
La Gia Nam giơ tay ghim chặt
gáy của Kỳ Minh, cưỡng chế dục vọng muốn đâm thẳng vào trong, nghiến răng
nghiến lợi bị hút vào trong vòng xoáy khoái cảm. Hắn chỉ dạy Kỳ Minh cách dùng
miệng với lưỡi có một lần, vậy mà những lần sau đó Kỳ Minh như muốn hút luôn
não của hắn ra ngoài. Tuy rằng miệng thì làm sao so được với dao thật súng
thật, nhưng cảm giác thoả mãn trong lòng này khiến hắn sướng đến da đầu tê dại.
Dục vọng của La Gia Nam bị
liếm đến lấp lánh ánh nước, hormone nam tính đặc sệt lan toả trong chiếc xe nhỏ
hẹp. Khi ngón tay của La Gia Nam ấn vào da thịt mềm mại phía sau cơ thể, Kỳ
Minh đột nhiên lao tới khiến vật cứng trong miệng anh trượt ra. Anh định đưa
thứ đó vào miệng lần nữa, nhưng La Gia Nam đã giữ cằm anh và nâng anh lên.
“Đủ rồi, vợ. Tới đi.”
La Gia Nam qua loa kéo quần
Kỳ Minh xuống rồi đặt anh ngồi trên đùi, đồng thời ma sát vật cứng đã bị liếm
đến trơn ướt ngay lối vào của anh. Sau đó hắn lại mò tay vào vạt áo sơ mi Kỳ
Minh, lúc thì dùng móng tay gảy phần thịt nhô ra trước ngực, lúc thì nhào nặn
cơ ngực đàn hồi của anh. Kỳ Minh bị trêu chọc đến cả người run rẩy, không nhịn
được mà cọ tính khí cương cứng của mình vào cơ bụng rắn chắc của La Gia Nam.
Vật cứng bên trong còn đánh bật những tiếng rên rỉ ra khỏi cổ họng anh.
La Gia Nam tựa trán vào ngực
Kỳ Minh và chịu đựng khoái cảm do sự chèn ép mạnh mẽ trong vách tường. Đợi đến
khi cảm giác bắn tinh không còn mãnh liệt như vậy, hắn vỗ mông Kỳ Minh rồi
nhếch khoé miệng lên cười gian: “Vợ, anh tự di chuyển đi. Em mà tới nữa thì anh
bị đập đầu mất.”
Tay Kỳ Minh run run đánh vào
đầu La Gia Nam một cái, sau đó lại ôm mặt đối phương, cúi đầu cắn cái miệng khó
chịu kia. Anh hơi nhích hông để đè ép dục vọng nóng bỏng kia. Phía trên thì môi
lưỡi dây dưa, phía dưới thì eo di chuyển kịch liệt. La Gia Nam chưa từng thấy
Kỳ Minh nhiệt tình như vậy, nhất thời hắn không biết làm gì hơn là nắm chặt bộ
phận đang cương cứng của Kỳ Minh để điều khiển nhịp điệu.
Dục vọng của Kỳ Minh được
lòng bàn tay nóng bỏng bao lấy, khoái cảm khiến cả người anh run lên như điện
giật, phía sau cũng không khống chế được mà kẹp chặt lại. Lúc này hồn phách của
La Gia Nam cũng bay đến chín tầng mây. Hắn không quan tâm đến việc kéo dài thời
gian hưởng thụ nữa. Một tay hắn giúp Kỳ Minh tuốt, một tay hắn nhéo cái eo thon
của anh hạ xuống để đâm vào đến cùng.
Chiếc xe bị bọn họ quăng
quật đến loạng choạng, cho dù kính xe có dán màng, trời cũng đang tối nhưng ai
đi ngang qua cũng biết người bên trong đang làm gì.
Lúc Kỳ Minh thở hổn hển mà
bắn ra trong tay La Gia Nam, hắn cũng đã nhẫn nại đến cực hạn. Hắn đè xuống
xương hông không tự chủ run rẩy của Kỳ Minh, gào lên: “Vợ, đừng nhúc nhích!
“Ừm…”
Một nhịp đập rõ ràng từ
trong cơ thể truyền đến, thân thể Kỳ Minh lại run lên, sau đó anh gục trên bờ
vai rộng lớn của La Gia Nam.
————————
La Gia Nam gọi cho Chu Hạo
cả buổi sáng nhưng cậu ta không bắt máy. Vì vậy hắn đành phải nghiên cứu hồ sơ
của Chu Hạo hồi còn học ở trường đại học. Nhìn tới nhìn lui thì đúng là phát
hiện ra vấn đề. Hắn gõ cửa văn phòng của Trần Phi rồi bước vào đặt tài liệu
trên bàn làm việc của ông.
“Đội trưởng Trần, năm ngoái
Chu Hạo ở phòng kí túc xá của Cận Kha. Đến lúc khai giảng học kì mới Cận Kha
mới dọn vào.”
Trần Phi cầm hồ sơ lên xem
một chút rồi nói: “Xem ra phòng kí túc xá đó có vấn đề. Yêu cầu nhân viên giám
định quay lại đó tìm, có thể sẽ phát hiệu ra cái gì đó.”
Tìm kiếm trong phòng kí túc
xá của Cận Kha suốt ba tiếng, bọn họ thiếu điều lật từng trang của mỗi quyển
sách. Tiểu Hoàng chọt eo La Gia Nam, hỏi: “Đồng chí La, rốt cuộc mấy người muốn
anh tìm cái gì?”
“Em không biết.” La Gia Nam
đeo bao tay mò khắp mọi ngóc ngách trong ngăn kéo. “Nếu manh mối tự động nhảy
ra thì cần gì nhân viên khoa Giám định?”
“Nè! Chứ nếu không có khoa
Giám định hỗ trợ về mặt kĩ thuật thì cậu tính phá án kiểu gì?”
“Hồi ông nội em làm cảnh sát
cũng đâu có khoa Giám định, nhưng vẫn phá án được đó.”
“Hồi xưa khoa Giám định chưa
có tách ra như bây giờ, nhưng chụp ảnh, lấy vật chứng rồi phân tích vật chứng
thì cũng phải làm chứ trời.”
“Biết rồi biết rồi. Trưởng
phòng của mấy anh là đệ của ông nội em chứ đâu.”
La Gia Nam lần mò các ngăn
kéo nhưng cũng không tìm được gì cả. Những nơi có thể mò tới hắn cũng đã mò hết
rồi. Hắn chống tay vào thắt lưng rồi nhìn xung quanh nhưng cũng không tìm thấy
gì khả nghi.
Tiểu Hoàng đứng bên cạnh
hắn, nói: “Chà, kí túc xá này điều kiện tốt ghê, có máy lạnh. Nghĩ lại kí túc
xá của trường bọn mình hồi trước, mùa hè mà ngủ một giấc là y như trong phòng
xông hơi.”
Tiểu Hoàng và La Gia Nam đều
là cựu sinh viên trường Đại học Điều tra Hình sự.
La Gia Nam liếc mắt lên nhìn
máy lạnh, đột nhiên hắn như nhận ra điều gì đó. Hắn đi đến cửa sổ, đạp chân lên
bệ cửa sổ rồi giơ một tay để giật người lên.
“Nè nè! Từ từ thôi! Này là
tầng năm!” Tiểu Hoàng sợ hết hồn, thấy cửa sổ còn mở thì La Gia Nam đã nhảy
phốc lên rồi.
La Gia Nam đưa tay mò lỗ
thoát của đường ống dẫn điều hòa không khí. Sau đó hắn nhảy khỏi bệ cửa sổ, đưa
vật màu đen được cố định bằng băng dính trên tay cho đối phương xem.
Tiểu Hoàng thấy đó là một
chiếc máy ảnh mini.
————————
La Gia Nam quay lại văn
phòng trình bày tóm tắt về manh mối cho các đồng nghiệp.
“Sau khi phân tích hiện
trường, ống kính camera hướng về phía giường ngủ. Tiểu Hoàng đã so sánh dấu vân
tay trích xuất trên cuộn băng trùng khớp với dấu vân tay trích xuất từ buồng vệ
sinh trước đó.”
“Vân Phỉ, có thể lần theo
tín hiệu của camera để biết hình ảnh gửi vào đâu không?” Trần Phi hỏi.
Thượng Quan Vân Phỉ lắc đầu,
nói: “Dạ không. Nhưng cháu mới kiểm tra mô hình phát tín hiệu của camera, loại
này chỉ truyền được khoảng năm mươi mét thôi.”
Hứa Kiệt nói: “Năm mươi mét
á? Vậy cũng coi như cả toà kí túc xá rồi còn gì.”
“Ít nhất có thể chắc chắn
máy lạnh không có theo dõi rồi đó.” La Gia Nam nói. “Chúng tôi đã hỏi trưởng
toà rồi. Tháng mười hằng năm sẽ không có ai dùng máy lạnh nên toàn bộ hệ thống
sẽ được tu sửa một lần. Máy thu hình này hẳn đã được lắp đặt sau đợt tu sửa
đó.”
“Nghiên cứu sinh lúc trước
đi tham vấn tâm lí hồi tháng mười một.” Kỳ Minh bổ sung.
“Anh nói Chu Hạo hả?” La Gia
Nam nghe là biết cậu không nhớ được tên người ta. “Cuối tháng mười tu sửa,
tháng mười một có chuyện. Chà, nghi phạm gây án cũng nhanh đó.”
Thượng Quan Vân Phỉ xem xét
loại pin rồi nói: “Sau khi sạc, camera này dùng được lâu lắm là một tuần lễ
thôi.”
Trần Phi tổng hợp các manh
mối, sau khi trao đổi với Triệu Bình Sinh, ông nói: “Tôi với lão Triệu cho rằng
nghi phạm dùng camera để chụp ảnh riêng tư của nạn nhân, sau đó dùng cái này để
huy hiếp nạn nhân qua lại với mình.”
La Gia Nam gật đầu: “Vì vậy
Chu Hạo mới không chịu nói. Bị cưỡng bách là một chuyện, nhưng bị người khác
biết mình lén lút làm gì trong kí túc xá thì đúng là mất mặt.”
Ngoài trừ Miêu Hồng, Thượng
Quan Vân Phỉ và Kỳ Minh, những người đàn ông ở đây đều gật đầu tán thành. Kỳ
Minh túm lấy góc áo của La Gia Nam, chờ hắn cúi đầu thì nhỏ giọng hỏi: “Em lén
lút làm cái gì trong kí túc xá?”
Mặt La Gia Nam căng ra: “Anh
muốn tán dóc thì chờ tan họp.”
“Chứng cứ đã được xâu chuỗi
hoàn chỉnh, các cậu nghĩ sao về nghi phạm?” Trần Phi hỏi.
“Biến thái trăm phần trăm.”
Hứa Kiệt bảo đảm.
“Cậu nói gì mà tôi không
biết đi.” Trần Phi liếc anh.
Thượng Quan Vân Phỉ lên
tiếng: “Nếu như đặt camera ở đây thì nghi phạm sẽ cần có không gian riêng để
xem video, mà cái này cũng có thể xem trên điện thoại. Nên…”
“Nửa đêm nhìn chằm chằm vào
điện thoại mà không ngủ chắc chắn sẽ bị bạn cùng phòng phát hiện. Tin em đi,
trừ khi ở một mình một phòng chứ ở kí túc xá nam không có gì gọi là ‘sự riêng
tư’ đâu.” Lữ Viên Kiều nói. “Vì vậy, nghi phạm vẫn cần có không gian độc lập.”
“Sinh viên hệ chính quy ở
phòng bốn người, nghiên cứu sinh ở phòng hai người.” Miêu Hồng lật xem báo cáo:
“Chờ đã, có một giáo viên ở phòng đơn trong toà kí túc xá… Ừm… Chính là người
đã tự chọc cái bàn chải đánh răng vào miệng ấy.”
La Gia Nam vỗ đùi: “Trời!
Sao có thể quên mất người này chứ!”
No comments:
Post a Comment