Chương 8 Mỹ nhân tại cốt, bất tại bì.
Kỳ Minh thấy tốc độ Đường Triết Học chạy ra ngoài có vẻ còn nhanh hơn tốc độ La Gia Nam chạy khỏi văn phòng pháp y. Hắn đẩy cửa văn phòng Tổ án treo rồi lập tức vọt đến đỡ giúp Lâm Đông thùng hồ sơ lảo đảo trên tay anh.
Âm thanh vừa rồi chính là do thùng
hồ sơ hơn ba mươi kí này rơi từ độ cao hơn hai mét từ trên kệ xuống đất phát
ra.
“Tổ trưởng, anh muốn lấy thùng nào?
Em lấy cho.”
Dựa vào chiều cao, Đường Triết Học
hoàn toàn không cần nhón chân như Lâm Đông cũng có thể với đến thùng hồ sơ trên
kệ trên cùng. Âm thanh vừa nãy doạ hắn hết cả hồn, hắn còn tưởng kệ hồ sơ đã đè
lên người Lâm Đông.
“À… Cái này…” Lâm Đông vỗ vào thùng
hồ sơ bên tay trái. Anh mới nhỏ mắt nên không đeo kính. Lúc anh với lấy thùng
hồ sơ này, anh không để ý thùng bên cạnh hơi ngả nghiêng. Anh vừa lôi thùng này
ra thì thùng kia đã rơi xuống, suýt chút nữa đã đập trúng đầu anh.
“Trời, anh đó, sao không đứng lên
cái ghế đẩu chứ?” Đường Triết Học dọn thùng hồ sơ rồi quay sang trách Lâm Đông:
“Mấy cái giấy này cũng nặng lắm đó. Một thùng hồ sơ ít gì cũng phải hai lăm, ba
mươi kí. Lỡ đập vào đầu anh thì chấn thương não…”
Bỗng hắn im bặt. Vừa nãy còn đang
hoảng loạn nên không chú ý tới Lâm Đông không đeo kính, những đường nét gương
mặt bị kính che khuất bây giờ đang hiện rõ mười mươi trước mặt hắn. Hắn lăn lộn
ở sân bay mấy năm qua, trên lí thuyết thì mỗi ngày đều nhìn thấy bao nhiêu nữ
tiếp viên hàng không từ nhiều quốc gia khác nhau, thế nhưng hắn thấy gương mặt
của bọn họ đúng là xinh đẹp nhưng không đặc biệt.
Còn mặt mũi của Lâm Đông thì nói thế
nào nhỉ? Đường Triết Học chợt nhớ đến câu nói mỹ nhân tại cốt, bất tại bì.
Mỹ nhân tại cốt, bất tại bì (美人在骨不在皮)
nghĩa đen là người đẹp vì xương chứ không phải vì da. Mình tra thì câu này có
thể hiểu là người đẹp vì khung xương đẹp chứ không phải mặt đẹp, hoặc là kiểu
quan trọng là vẻ đẹp bên trong nhân cách thì hơn là vẻ ngoài.
Bình thường thì vẻ đẹp của đàn ông
lại khác xa với phụ nữ, nhất là những người hay dùng mỹ phẩm. Cấu trúc xương
mặt và và tỉ lệ các đường nét trên khuôn mặt gần như hoàn hảo của Lâm Đông đều
là tự nhiên. Nếu không có quầng thâm dưới hốc mắt thì đúng là tìm không ra một
khuyết điểm nào.
Xinh đẹp nhưng hoàn toàn không nữ
tính. Những năm tháng ở tiền tuyến khiến gương mặt anh theo thói quen mà căng
thẳng, không cần nói cũng biết đường nét trên khuôn mặt này sắc bén thế nào.
Nhưng với khí chất trầm ổn kia, lúc này Lâm Đông giống như một thanh gươm còn
nguyên trong vỏ chờ ngày được bước ra ánh sáng.
Lâm Đông cảm nhận được ánh nhìn chăm
chú của Đường Triết Học. Anh hơi ngẩng mặt lên, hỏi: “Em nhìn cái gì?”
“À… Dạ… Em… Ơ! Tổ trưởng, anh dính
bụi nè!”
Đường Triết Học một tay ôm thùng hồ
sơ, một tay phủi bụi cho Lâm Đông. Hắn phủi cũng không sạch, bao nhiêu bụi lại
bay vào mắt Lâm Đông khiến anh cau mày rồi nhắm tịt hai mắt lại.
“Em phủi hết vào mắt anh rồi!” Lâm
Đông biết Đường Triết Học có ý tốt, nhưng ý tốt này lại làm ra chuyện xấu. Mắt
Lâm Đông đau xót vì bụi, anh đưa tay dụi mắt: “Lấy giúp anh chai thuốc nhỏ
mắt!”
Đường Triết Học thấy hai hàng lông
mi dài của Lâm Đông ướt nhẹp thì cảm thấy rồi thôi xong. Làm sao mà giải thích
đây, mới đến làm việc có một ngày mà đã làm cấp trên khóc rồi. Vốn dĩ Lâm Đông
cũng không xem hắn là cộng sự, nhưng hắn cũng chẳng mong Lâm Đông vì chuyện này
mà ném hắn về phân cục!
Đường Triết Học tìm trên bàn cả nửa
ngày cũng không thấy thuốc nhỏ mắt. Đường Triết Học suy nghĩ rồi tiện tay mở
ngăn kéo dưới bàn làm việc của Lâm Đông. Đúng là thuốc nhỏ mắt được đặt cạnh
một chồng hồ sơ dày. Bên góc phải của hồ sơ có một tấm ảnh khiến ánh mắt hắn
hơi run. Đó là ảnh hiện trường một vụ tai nạn giao thông với những vết máu
loang lổ, những thi thể bên trong xe hơi vặn vẹo, và tất cả bọn họ đều mặc đồng
phục cảnh sát.
Đường Triết Học nhíu mày. Chẳng lẽ
đây là…
Lúc này, mắt Lâm Đông có thể mở ra
một chút. Anh lờ mờ nhìn thấy Đường Triết Học mở ngăn kéo bàn làm việc của mình
rồi cúi đầu nhìn chằm chằm bên trong. Lâm Đông giật mình, bước đến đẩy hắn ra
rồi đóng ngăn kéo nghe ‘rầm’ một tiếng.
Đường Triết Học nhanh chóng rút bàn
tay suýt chút nữa bị kẹt của mình ra, ngập ngừng một chút rồi mới đưa thuốc nhỏ
mắt cho Lâm Đông: “Tổ trưởng… Thuốc nhỏ mắt…”
Tan nạn giao thông, nạn nhân là cảnh
sát, cộng thêm phản ứng kích động của Lâm Đông, hắn khẳng định nội dung bên
trong hồ sơ này có liên quan đến những người đồng đội đã hi sinh của anh. Hơn
nữa, bộ hồ sơ trong ngăn kéo này chỉ mới là bề nổi của tảng băng thôi. Sự kiện
chấn động như vậy, tài liệu điều tra chồng lên chắc cũng phải cao hơn cả hắn.
Lâm Đông lấy thuốc nhỏ mắt trong tay
hắn rồi nhỏ hai giọt vào mắt. Anh nhắm mắt lại, có thuốc chảy ra từ khoé mắt
hơi run giống như đang khóc.
Đường Triết Học đưa một tờ khăn giấy
qua, cẩn thận hỏi: “Vụ án… Chưa được phá ạ?”
“Phá rồi. Nhưng không rõ tung tích
kẻ chủ mưu.”
Lâm Đông mở mắt ra, có ánh nước nóng
hổi hiện lên trong đáy mắt. Lần này Đường Triết Học có thể nhìn thấy rõ ràng:
Lâm Đông thật sự đang khóc.
————————————
“Chủ mưu của vụ án này là một sát
thủ chuyên nghiệp có biệt danh là ‘Nọc Ong’. Căn cứ vào thông tin mà lực lượng
cảnh sát đang nắm giữ, gã là Hoa kiều ở Myanmar, xuất thân từ nghề lính đánh thuê,
từng bán mạng cho một trùm buôn ma tuý. Gã từng gây án ở nhiều quốc gia và nằm
trong lệnh truy nã đỏ của Interpol.”
Thông báo đỏ hoặc lệnh truy nã đỏ
(Red Notice): Là yêu cầu truy bắt nhằm mục đích dẫn độ tội phạm. Thông báo này
thường được ban hành trên mạng của Interpol. Đây là công cụ đấu tranh với tội
phạm hoạt động xuyên quốc gia hữu hiệu nhất hiện nay.
Lâm Đông ngồi trên ghế xoay, mở ngăn
kéo rồi bỏ chai thuốc nhỏ mắt vào. Anh bình tĩnh kể về vụ án từ đầu đến cuối
cho Đường Triết Học nghe: “Ba năm trước, Sở chỉ huy của Interpol gửi một thông
báo đến chính quyền tỉnh rằng theo một manh mối đáng tin cậy, Nọc Ong đang hoạt
động trong khu vực của bọn anh. Bọn họ yêu cầu Cục Công an tại địa phương hỗ
trợ bắt gã. Anh đã từng làm bên ngoại giao và chống khủng bố nên bị điều sang
chính quyền tỉnh để thành lập Tổ chuyên án và lần theo tung tích của Nọc Ong.”
Đường Triết Học im lặng lắng nghe,
thỉnh thoảng lại liếc sang hộp khăn giấy trên bàn để chuẩn bị lấy giấy cho Lâm
Đông lau nước mắt. Nhưng có vẻ hắn đã lo xa rồi. Viền mắt Lâm Đông lúc này đã
khô khốc, nhưng trên mí mắt anh vẫn hơi đỏ ửng.
“Sau khi điều tra sâu hơn, bọn anh
phát hiện Nọc Ong còn có liên quan đến mấy vụ án chưa phá được trong nước. Vì
vậy, bọn anh báo cáo lên bộ để yêu cầu khi bắt được Nọc Ong thì khoan đưa gã
đến quốc gia phát ra lệnh truy nã đỏ, mà để gã lại để lên toà…” Nói đến đây,
Lâm Đông hơi dừng lại, anh cân nhắc một chút rồi nói tiếp: “Gã đã phạm tội ở
Trung Quốc, vì vậy bọn anh có quyền xét xử gã. Bọn anh muốn tử hình. Đối phó với
loại người như Nọc Ong, tuyệt đối không thể để gã có cơ hội mà dừng lại thở.”
“Bộ có đồng ý không anh?” Đường
Triết học hỏi.
Lâm Đông gật đầu, vẻ mặt anh phiền
muộn: “Để chắc chắn rằng việc xét xử sau khi bắt giữ gã được thuận lợi, bọn anh
cần một chứng cứ vững chắc. Vì vậy, Tổ trưởng Tổ chuyên án cho anh làm đội
trưởng dẫn dắt một đội tiến hành điều tra vụ án và đi tìm bằng chứng… Vụ án đó
có chiều dài khoảng hai mươi năm, bọn anh tốn đâu đó một năm để làm công việc
này. Năm đó bọn anh gần như sống trên máy bay, xe lửa và xe buýt đi hơn một nửa
Trung Quốc. Sau đó, có một ngày, anh nhận được một tin nhắn trong số liên lạc
cá nhân…”
Anh cúi đầu, bật màn hình điện
thoại. Đầu ngón tay anh trở nên trắng bệch. Anh đào ra dòng tin nhắn đầy sự
nguyền rủa và độc ác từ trong hộp lưu trữ: [Dừng điều tra. Không thì bọn mày
chết không toàn thây.]
Đường Triết Học vừa nhìn đã nổi giận
đùng đùng vỗ bàn cái ‘rầm’. Hắn nghiến răng nghiến lợi chửi rủa: “Mẹ! Cái này
quá kiêu căng rồi!”
“Ngoại trừ Nọc Ong, anh nghĩ cũng
không ai dám làm càn như vậy.” Lâm Đông buông một tiếng thở dài, rồi nhắm mắt
lại. Anh lắc đầu như muốn phủ nhận điều gì đó, nói tiếp: “Anh đưa cho các đồng
đội xem, bọn họ cũng phản ứng giống như em vậy. Đồng thời, bọn anh cùng nhất
trí sẽ không báo lên cấp trên. Nếu báo cáo chuyện này, cả đội sẽ bị ‘thay máu’
hết… Bọn anh cực khổ cả một năm, ai cũng có nhà nhưng không thể về. Đến lúc này
rồi mà còn bị thay thế thì đương nhiên không ai muốn cả…”
Đường Triết Học rất hiểu lựa chọn
của bọn họ lúc đó. Bọn họ dốc hết sức lực để điều tra vụ án và lần theo nghi
phạm. Một ngày hai mươi bốn tiếng, chỉ cần còn tỉnh táo là còn nhớ đến vụ án
chứ không thể nào nhét thêm gì vào đầu nữa. Vất vả lắm mới thấy được ánh mặt
trời mà cuối cùng phải đưa vụ án cho người khác, bao nhiêu nỗ lực và khổ cực để
bày mâm cho người khác ăn sẵn, ai mà cam tâm?
Với lại nếu như bị uy hiếp có một
câu mà đã rút lui thì làm sao có thể nói mình là cảnh sát mà không thấy ngượng
mồm?
“Sau đó, bọn anh bắt được một kẻ
chuyên làm giả tài liệu. Nó là người duy nhất biết được tung tích của Nọc Ong…
Các đồng đội của anh đang trên đường áp giải nó về Cục thì bị xe tải hạng nặng
đâm thẳng xuống sườn núi…”
Nhìn vẻ mặt tự trách của Lâm Đông,
Đường Triết Học hắng giọng an ủi anh: “Tổ trưởng, anh không có làm gì sai hết.”
“Nhưng chỉ có một mình anh sống
sót!” Hai gò má trắng xanh của Lâm Đông trở nên đỏ ửng một cách lạ thường.
Trong mắt anh có một mảnh bi thương dày đặc không thể xoá nhoà được: “Đúng ra
anh phải đi cũng với bọn họ. Nhưng Cục trưởng Phương lúc đó yêu cầu anh phải
quay về tham gia một cuộc họp. Anh họp xong thì gặp lại bọn họ… Nhưng tất cả
đều là những thi thể lạnh như băng… Tiểu Đường, việc này rất nhiều người biết,
nhưng hôm nay chính miệng anh nói cho em. Anh không muốn em nghe những phiên
bản bị người khác bóp méo.”
Đường Triết Học nhớ tới những tin
đồn Lâm Đông ‘tham công’ mà đẩy đồng đội vào chỗ chết oan chết uổng. Hắn có thể
hiểu được suy nghĩ của Lâm Đông. Chỗ nào mà chẳng có người thích nghe chuyện
phiếm. Giống như cái lần bọn họ đã phá được một vụ lừa đảo trực tuyến, có người
nói đùa khi kiểm tra những tang vật mà phân cục thu lại. Cậu nói những chiếc
máy tính cao cấp mà nghi phạm sử dụng nên được chuyển đến đội của họ để thay
cho mấy cái máy tính cũ rích ở phân cục. Kết quả là ngày hôm sau, đội trưởng Sử
bị cấp trên gọi ra nói chuyện vì có người báo tin rằng chi đội của họ đã bí mật
phân chia tang vật.
Cấp trên chỉ trích đội trưởng Sử và
nhắc nhở ông không nên dung túng cho cấp dưới đùa kiểu này, nhất là khi có
phóng viên vây quanh. Bọn họ còn bị mất giải tập thể hạng hai nên tức tới mức
thiếu chút nữa là đến phòng Cục trưởng để nộp đơn thôi việc.
————————————
Đường Triết Học đến chỗ máy nước
uống rót cho Lâm Đông một li nước nóng. Hắn xoa tay rồi nở nụ cười an ủi anh:
“Tổ trưởng, anh không cần suy nghĩ nhiều, em biết dùng mắt để nhìn người mà… Từ
nhỏ cha em đã dạy là phải tin tưởng trực giác của mình rồi. Em cảm thấy tính
anh tốt lắm. Anh không cần phải kể lại chuyện này đâu. Cứ nhắc đến chuyện này
thì buồn quá, coi chừng ngày mai mắt anh sưng lên hết.”
Lâm Đông theo bản năng lau khoé mắt,
anh nhận ra mắt mình lại hơi ướt rồi. Trước đây anh không dễ khóc như thế, cho
dù huấn luyện khổ cực thế nào anh cũng có thể cắn răng chịu đựng. Từ sau lần
đó, không chỉ tóc anh bạc đi mà đôi mắt cũng có vấn đề. Thị lực suy giảm, tuyến
lệ thì càng yếu đuối.
Áp lực nặng nề và hối hận cùng cực
gần như đã phá huỷ Lâm Đông từ trong ra ngoài. Nhưng anh phải cố gắng, cố đến
khi bắt được Nọc Ong và tận mắt nhìn gã bị tử hình thì mới thôi.
“Ừ. Không nói chuyện lúc trước nữa.
Nói về vụ án của chúng ta đi.” Lâm Đông nhấp một ngụm nước rồi lấy một tập tài
liệu từ trong thùng hồ sơ mà Đường Triết Học đã lấy ra. Anh lật vài trang rồi
đưa cho đối phương: “Đây là hồ sơ điều tra thân phận nạn nhân thứ hai. Em xem
rồi nghĩ thử xem người này có liên quan gì với nạn nhân thứ nhất không.”
Đường Triết Học hơi dựa vào cạnh
bàn, cong đôi chân dài gác lên xà ngang dưới bàn rồi mở hồ sơ để đọc lướt qua.
Nói thật thì từ hồ sơ, hắn chẳng thấy có mối liên hệ nào. Nạn nhân đầu tiên là
một đàn ông, ba mươi tuổi, nhân viên bán hàng tại một nhà máy sản xuất tủ đông
lạnh. Còn nạn nhân thứ hai là một phụ nữ, bốn mươi sáu tuổi, quản lý của một
cửa hàng giặt và nhuộm.
Giới tính, tuổi tác hay nghề nghiệp
cũng không có liên quan, hơn nữa bọn họ cũng không quen biết nhau. Chỉ cần tìm
ra vì sao bọn họ lại bị một hung thủ nhìn chằm chằm, vụ án này coi như phá được
một nửa.
[Trong mắt kẻ sát nhân và gia đình,
các nạn nhân đều đáng chết.]
Đường Triết Học nhớ Lâm Đông đã nói
câu này trong văn phòng của Lý Vĩnh Lượng, trong đầu hắn bỗng có một ý nghĩ lờ
mờ. Thế nhưng ý nghĩ này quá mơ hồ đến mức hắn nhất thời không bắt được manh
mối.
“Tổ trưởng, cho em xem hồ sơ điều
tra thân phận của những nạn nhân khác với.” Hắn nói xong thì chuyển thùng hồ sơ
sang bàn của mình rồi ngồi xuống ghế tựa để xem.
Lâm Đông vươn tay bật đèn bàn cho
hắn. Sau đó đi đến bên tường ấn công tắc tắt đèn huỳnh quang. Anh quay lại thì
thấy Đường Triết Học đang nhìn mình với vẻ mặt ‘Tổ trưởng, anh sao vậy?’ thì
giải thích: “Ánh sáng trắng từ đèn ống huỳnh quang hại mắt hơn ánh sáng vàng
của đèn bàn. Hồi kiểm tra sức khoẻ đầu vào, thị lực của em là 10/10, đừng để hư
mắt sớm.”
[Tổ trưởng nhà mình là người rất
tốt, anh ấy biết quan tâm tới người khác.]
Đường Triết Học cảm thấy trong lòng
ấm áp, hắn hoàn toàn quên luôn chuyện người này đã dội một xô nước lạnh lên
trái tim nhiệt huyết của mình. Dù sao cũng phải quan tâm đáp lại đối phương một
câu: “Tổ trưởng, ngày đêm anh không có nhà, chị dâu không giận à?”
Lâm Đông không đeo nhẫn. Nhưng làm
cảnh sát mà, nhất là những người thường làm nhiệm vụ bên ngoài thì càng ít đeo
nhẫn cưới. Mặt khác, người này cũng hơn ba mươi rồi, đúng ra phải kết hôn chứ
nhỉ?
Lâm Đông bình tĩnh nói: “Anh không
cưới vợ, cha mẹ mất rồi. Với lại anh không có nhà.”
Đường Triết Học ngưng lật hồ sơ. ‘Không có nhà’ là ý gì?
Lâm Đông hình
như hiểu được nghi ngờ của hắn. Anh đặt chìa khoá xe trên bàn, mặt không cảm
xúc mà nói: “Anh bán nhà sau đó mua chiếc xe kia. Bình thường anh ngủ trong xe.
Nếu trong phòng có người khác thì anh không ngủ được, anh cũng không muốn chen
chúc với người khác trong phòng nghỉ ngơi. Trong Cục có phòng tắm với nhà ăn,
cũng tiện.”
Đường Triết Học
há hốc mồm, đến mức cằm sắp đụng xuống chân. Ngủ trong xe sao? Dù ghế ngồi của
chiếc xe trị giá hơn một triệu đồng đó được thiết kế tiện lợi đến mức nào đi
chăng nữa thì việc ngủ trong xe đúng là vừa lạ, vừa thương…
No comments:
Post a Comment