Sunday 26 November 2023

Liệp chứng Pháp Y (Q2) (C14)

 Chương 14 Mặt gì mà đẹp quá luôn!

“Không phải chứ, tổ trưởng…”

Đường Triết Học líu lưỡi, khó khăn hỏi: “Anh kêu em… Đánh anh… Đánh anh để làm gì?”


“Anh cần một cái cớ để tiếp xúc với Ngô Hải Phong. Biết cách suy nghĩ gã là gì thì mới lên kế hoạch thẩm vấn được.” Lâm Đông nói xong thì chỉ vào hướng xương sườn bên trái của mình: “Đánh ở đây đi. Không cần lo gãy xương, cùng lắm bầm tím thôi. Dùng nắm đấm hay dùng chân đá anh thì tuỳ em. Nhớ là đánh cho mạnh vào.”

Đường Triết Học căng thẳng, xua tay lùi về sau: “Không được không được. Tổ trưởng, làm sao em xuống tay được!”

Có đôi khi muốn phá án thì phải mạo hiểm. Là một cảnh sát, đương nhiên Đường Triết Học không có vấn đề gì với suy nghĩ này. Nhưng yêu cầu của Lâm Đông thật sự quá khó khăn với hắn.

Bỗng hắn dừng lại rồi bước lên phía trước: “Không thì anh đánh em đi, sau đó anh đến bệnh viện quan sát là được.”

“Anh đã nghĩ xong cách nói chuyện với gã rồi. Tiểu Đường, anh không phải đang phủ định công sức của em, nhưng…” Lâm Đông nhíu mày: “Đừng sợ. Coi như bắt biến thái ở tàu điện ngầm đi.”

“…”

Đường Triết Học không sợ nhưng khoan nói đến vấn đề Lâm Đông đang là cấp trên của hắn trên danh nghĩa, cho dù có xem như đánh vài cú giao hữu với đồng nghiệp mà đến mức đối phương bầm tím thì ai mà không băn khoăn.

Ra ngoài đuổi bắt nghi phạm bị thương chưa đủ nhiều hay sao mà còn tự mình đánh người của mình?!

Thấy Đường Triết Học dùng dằng mãi mà không ra tay, Lâm Đông tiến về phía trước một bước, bỏ mắt kính vào túi áo. Sau khi đã xâm phạm bán kính an toàn của đối phương, ánh mắt của Lâm Đông lóe lên, bàn tay buông thõng bên hông đột nhiên gắt gao siết chặt cổ tay Đường Triết Học hướng ra ngoài rồi vặn một cái.

Đường Triết Học bị tấn công bất ngờ, các dây thần kinh phản xạ có điều kiện khiến hắn ‘tay nhanh hơn não’ mà nện vào xương sườn đồng thời gạt chân để hạ gục đối thủ. Khi Lâm Đông ngã xuống đất, hắn còn vặn cánh tay để triệt tiêu khả năng hành động của đối phương.

Chỉ trong một giây, Lâm Đông đã bị Đường Triết Học đè mặt xuống sàn bên ngoài phòng họp. Dây chằng trên vai bị xoay đến mức đau dữ dội gần như trật khớp, bên sườn bị cùi chỏ đánh cũng đau nhói không thôi.

Thì ra Lâm Đông cố ý làm vậy để hắn phải ra tay. Đường Triết Học lập tức như mèo bị giẫm phải đuôi, hoảng đến mức chân tóc muốn dựng hết lên. Hắn nhanh chóng thả tay rồi kéo người trên mặt đất lên. Hắn lo lắng đến mức nói năng lộn xộn: “Tổ tổ tổ tổ… Tổ trưởng! Anh không không không không… Không sao chứ?!”

Lâm Đông lấy tay che xương sườn, vừa hút khí lạnh vừa cười: “Thằng nhóc, em ra tay cũng ít có ác. Học từ cha em à?”

Nhìn Lâm Đông che vai cúi đầu chịu đựng cơn đau, Đường Triết Học thật sự có chút luống cuống, vẻ mặt hắn đầy hối lỗi và căng thẳng: “Tổ trưởng, em không cố ý… Em chỉ… Em… Xin lỗi anh xin lỗi anh xin lỗi anh!”

“Không sao. Anh muốn đạt được hiệu quả này.”

Lâm Đông an ủi hắn. Sau đó anh vén vạt áo sơ mi ở thắt lưng, cúi đầu nhìn về vị trí bị đánh. Vết thương đỏ nổi bật trên da trắng cho thấy đòn vừa rồi có bao nhiêu sức. Hơn nữa, tốc độ phản ứng của Đường Triết học quả thực vượt ngoài mong đợi của anh. Với kĩ năng này, hắn nhất định có thể làm giáo viên hướng dẫn ở trường cảnh sát.

Đường Triết Học đang khó xử muốn chết thì đột nhiên nhìn chằm chằm vào vòng eo rắn chắc gầy gò của Lâm Đông. Hắn có thể tưởng tượng được trong vài giờ nữa chỗ này sẽ xuất hiện một mảng bầm tím và tụ máu lại.

Lâm Đông là kiểu nhìn gầy gò nhưng không yếu đuối, đường nhân ngư dường như hiện rõ ngay mép cạp quần anh.

Đường nhân ngư (Nhân ngư tuyến) là hai đường chéo xuống bụng dưới tạo thành hình chữ V.

Lâm Đông bỏ áo xuống rồi giơ tay xẹt qua trước mặt Đường Triết Học đang nhìn chằm chằm vào eo anh: “Em đi xác nhận lịch trình làm việc của Ngô Hải Phong rồi đến bệnh viện với anh.”

“Ơ? Dạ…” Đường Triết học đột nhiên hoàn hồn, “Tổ trưởng, em nhờ Cao Nhân đưa thuốc xoa bóp cho anh được không?”

Lâm Đông thẳng thừng từ chối: “Không. Thương tích càng nặng thì anh càng có thời gian nói chuyện với gã.”

“Đau… Đau không anh?” Khoé miệng Đường Triết Học hơi giật khi nói.

“Không sao em. Anh chịu được.” Lâm Đông nghiêng đầu về phòng họp. “Vào trước đi. Chuyện này phải báo trước cho đội trưởng Trần và mọi người.”

Nhìn Lâm Đông nghiêng vai mà chịu đựng đau đớn, Đường Triết Học cảm thấy tội lỗi giống như trong tim có một con mèo cào lấy cào để. Sao mình lại không biết tiết chế như vậy? Biết rõ là kế hoạch của anh ấy mà còn đâm đầu vào thì đúng là ngu ngốc!

————————————

Sau khi xem lịch làm việc của Ngô Hải Phong, Đường Triết Học đang lái xe chở Lâm Đông đi bệnh viện thì bất ngờ nhận được cuộc gọi từ đội trưởng Sử. Tiếng chuông điện thoại trong xe nghe cũng mệt tim y như nhạc rock của Lâm Đông vậy.

“Thằng ranh nhà cậu đúng là muốn ăn đập! Mới đi có mấy ngày mà dám đánh cấp trên! Tôi cho cậu biết nha Đường Triết Học, nếu không muốn đi làm nữa thì nói sớm một tiếng. Đồn cảnh sát ở nghĩa trang đang cần người. Đỡ mất công cha cậu tìm tôi trong mơ mà nói chuyện!”

Trên hành lang có camera giám sát nên hiện tại một nửa Cục Công an thành phố đều biết Đường Triết Học quật Lâm Đông xuống đất. Đội trưởng Sử luôn được báo tin mà phải qua một ngày mới gọi điện thoại, trễ hơn mấy tiếng so với dự tính của Đường Triết Học rồi.

Đường Triết Học chưa kịp giải thích thì Lâm Đông đã đứng ra: “Đội trưởng Sử, là cháu yêu cầu Tiểu Đường đánh cháu vì cần phá án. Chú đừng trách cậu ấy.”

“À… Thì ra là vậy…” Đội trưởng Sử có vẻ hiểu ra, giọng ông lập tức dịu hẳn đi: “Đội trưởng Lâm, cậu không sao chứ?”

“Không sao, đội trưởng Sử. Tiểu Đường ở chỗ cháu làm việc ổn lắm, chú không cần lo.”

“Trời, thằng ranh này cư xử không khéo. Cần đánh cứ đánh, cần mắng cứ mắng chứ không cần nể mặt tôi.”

Đường Triết Học nghe câu này thì mắt trợn trắng, mạnh miệng chen vào: “Đội trưởng, cần đánh cứ đánh, cần mắng cứ mắng là sao ạ? Chú có xem cháu là đồ đệ không?”

Đội trưởng Sử khịt mũi: “Nhóc con, từ ngày cậu rời phân cục Đông Hồ thì tình thầy trò giữa chúng ta coi như chấm dứt. Còn nữa, đừng có nhận mình đến từ đâu giùm, tôi gánh không có nổi cậu.”

“Chú chờ đi. Sớm muốn gì cháu cũng phá được một vụ án chấn động. Tới lúc đó chú phải hối hận vì đã trục xuất cháu ra khỏi sư môn!”

“Đến lúc đó tôi phải ghé Cục Công an thành phố đốt pháo hoa, cậu tự mà ra xem!”

“Trời ơi cái này chú nói đó nha!” Đường Triết Học liếc sang Lâm Đông rồi nhìn thẳng về phía trước: “Tổ trưởng, anh làm chứng cho em. Mất công mai mốt đội trưởng Sử lật mặt không nhận!”

Trong ánh mắt Lâm Đông có ý cười, anh gật đầu: “Không sao. Chú ấy không đốt pháo cho em thì anh đốt.”

“Đội trưởng Lâm, cậu cũng đừng có chiều nó quá. Thằng nhóc này nó không được gì ngoài được nước lấn tới… Khụ khụ…”

Nghe đội trưởng Sử ho khan, Đường Triết Học cau mày khuyên: “Đội trưởng, chú ho khan hơn một tháng rồi. Hay chú đến bệnh viện kiểm tra đi. À đúng rồi, cháu đang ghé bệnh viện nè, để cháu tạt qua đón chú đi chung nha?”

Bên kia có tiếng thở dài: “Thằng nhóc, tự lo cho bản thân mình đi. Tôi cúp đây, đang bận rồi. Đội trưởng Lâm, hôm nào lại nói chuyện.”

“Chú không nghe cháu khuyên sao…”

Đường Triết Học còn chưa nói xong thì điện thoại đã cúp. Lâm Đông thấy lông mày hắn cau lại thì nói: “Em với đội trưởng Sử giống cha con ghê.”

“Dạ. Từ lúc em sinh ra thì em đã biết chú ấy rồi. Chú ấy là cha nuôi của em, nhưng ở trong phân cục thì không thể nói cho mọi người biết được.” Đường Triết Học cau mày cười: “Chú ấy với cha em cùng một thầy dạy, hai người vào sinh ra tử với nhau ít gì cũng ba mươi năm. Quan hệ giống như anh em ruột trong nhà vậy. Sau khi cha mất, em muốn chuyển sang làm cảnh sát hình sự nhưng thật ra chú ấy không cho vì sợ em xảy ra chuyện gì thì có lỗi với cha.”

“Vậy tại sao sau đó lại đồng ý?”

“Chú ấy nhìn em lớn lên, tính em thế nào chú ấy cũng biết rõ, có cản cũng không được. Chú ấy nói để em sang phân cục khác thôi thà để đặt em dưới trướng chú ấy thì cũng yên tâm hơn.”

“Ừ. Đội trưởng Sử là người tốt. Hồi anh thực tập ở phân cục Đông Hồ, anh nợ ân tình của chú ấy. Nhiều năm rồi mà chú ấy không nhắc gì hết. Vậy mà lần này điều em sang đây, chú ấy nói nguyên văn là ‘Coi như cậu trả lại tôi ân tình năm đó’.”

Đường Triết Học tò mò kinh khủng: “Anh nợ ân tình của chú ấy hả? Sao vậy ạ?”

Lâm Đông nói: “Lúc đó anh mới vào đội Điều tra Hình sự của phân cục Đông Hồ không được bao lâu thì tham gia truy bắt tù nhân vượt ngục với cha em và chú ấy. Tên đó là xã hội đen, trên lưng gánh mấy mạng người rồi. Bọn anh biết nó có súng nhưng không nghĩ nó luôn giắt lựu đạn vào thắt lưng. Trạm thu phí trên đường cao tốc chặn xe của nó lại, nó biết nó mà bị bắt thì chỉ có kết án tử hình nên đã sớm chuẩn bị ‘đồng quy vu tận’ rồi… Cảnh sát vừa tới là nó đang lấy lựu đạn ra. Lúc đó đội trưởng Sử đứng bên cạnh anh lập tức nhào tới ôm lấy anh rồi bảo vệ anh dưới thân chú ấy. Nếu không có chú ấy thì bây giờ mặt anh chắc y như bề mặt của mặt trăng rồi á. Mà chú ấy thì sao? Khắp lưng toàn là mảnh thuỷ tinh với mảnh bom đâm trúng.”

Đường Triết Học gật đầu liên tục: “Tổ trưởng, em nói này. Mặt của anh mà giống mặt trăng thì đúng là phí của trời. Mặt gì mà đẹp quá luôn!”

“…”

Lâm Đông cau mày lướt mắt qua người ngồi trên ghế lái. Anh nghe người ta khen từ nhỏ đến lớn rồi nên đương nhiên biết mình có ưa nhìn hay không.

Thế nhưng, Đường Triết Học khen một câu thôi mà không hiểu sao tim anh đập loạn xạ.

Chương 13                                   Chương 15

No comments:

Post a Comment