Thursday 1 October 2015

CÁI ĐỊNH MỆNH.

Bữa, cô giáo sai một đứa con gái trong lớp bưng cái mâm đầy mấy mẩu sáp màu mà cô xin được ở đâu đó, cho tụi nhóc học vẽ. Đứa con gái đó, điệu từ trong trứng điệu ra, bưng cái mâm đi ba bước làm đổ cái xoẹt, mấy trăm mẩu sáp màu bay tứ tán, nhắm chừng phải ba tháng mới gom lại đủ. Bo lúc đó đang đứng gần bèn hét lên:
- Cái định mệnh! Sao mà làm ăn gì không cẩn thận vậy hả?
chuyen-thuong-ngay

Cô giáo té ngửa. Con bé kia dù không hiểu cái định mệnh là cái gì, nhưng y như những phụ nữ thượng lưu khác, hễ bị la là nó khóc như chó sói. Cô giáo bèn quát Bo:
   
- Bo, con mới nói gì vậy hả?
   
Bo leo lẻo liền: "Con có nói gì đâu" giọng nó mượt như nhung. Con bé kia nước mắt ngắn dài lặp lại y chang câu Bo vừa hét. Liếc thấy cô ngó quanh, chắc tìm roi, Bo bèn bào chữa: "Bo có nói cái gì xấu đâu?" Con bé kia được nước, nhấm nhẳng :"Anh Bo chửi con"
   
-Vậy chứ cái định mệnh là cái gì? Cô quắc mắc nhìn Bo, vừa hồi hộp sợ nó trả lời quá thật thà. Nhưng Bo đã trưởng thành, đã là đàn ông thượng lưu rồi, nên Bo vừa vuốt má con bé, vừa trả lời, giọng nó vừa mượt như nhung lại vừa mềm như mật:
   
- Định mệnh là phụ nữ đẹp mà!
   
Kết quả, cô phạt bốn bạn trai khác phải lụm cho bằng hết mấy mẩu sáp màu, vì đã cười sằng sặc mà còn xúm vào lêu lêu Bo là "đồ ham gái". Bo thì phải chạy nhúng khăn rồi lau mặt cho bạn gái, vừa lau vừa thì thào "phụ nữ đẹp không được khóc nhè".
   
Cô, đương nhiên ngồi gác chân lên ghế, vừa soi gương vừa lau nước mắt.

http://nguyenhoanghac.blogspot.com/search/label/bo 

No comments:

Post a Comment