Xe cháo nằm ngay góc đường, chỗ bến xe buýt mình vẫn đứng chờ xe mỗi sáng.
Xe cháo chẳng có gì đặc biệt hết,chỉ là một món ăn sáng ngon lành, ấm bụng và bình dân cho những người… không phải chờ xe buýt…
Trong cái nắng tháng tư Sài Gòn gay gắt, mới bảy giờ sáng mà nắng như giữa trưa, đứng chờ xe buýt là một cực hình,nhất là sau khi cuốc bộ cũng trong cái nắng đó gần hai cây số, và khi câu quả quyết “15p có 1 xe” không bao giờ chính xác. Bởi vậy, đứng chờ xe buýt cũng phải biết ngó ngang ngó dọc,ngó xong rồi ngó lại cho thiệt kỹ, ngẫm ngẫm xem nếu cỡ Sherlock Holmes mà đứng đây thì ổng sẽ thấy…cái gì, tuy chưa có ngày nào ngẫm được cái gì ra hồn vì cũng những con người đó nhưng mỗi ngày mỗi khác...
Giống như bà bán cháo.
Cái xe cháo thì ngày nào cũng như ngày nào, khỏi nói, lộn xộn lung tung tim gan phèo phổi. Bà bán cháo thì quay ngược quay xuôi, tay múc miệng quát ông chồng rụt rè đứng xa xa, bưng tô rón rén và thu tiền chậm chạp. Ngày đầu tiên thấy xe cháo, tuy là một tay đạo cháo,có thể ăn cháo trừ cơm ngày này sang tháng khác nhưng cái bàn tay điệu nghệ có những ngón tay búp măng … cụt bốc từng nắm hành phèo gan thịt quăng vèo vô tô làm mình mê mẩn đến quên cả hứng ăn. Ngày đó bà cháo dành cho mình một cái liếc mắt mời mọc...
Ngày thứ hai, đi sớm hơn chút nữa,quyết không để vuột chiếc buýt như hôm qua… nhưng xe buýt hôm nay cũng như mình, nó…đi sớm hơn hôm qua một chút. Tức tối nhìn chiếc xe rời đi khi mình cách nó có chừng 20m, mình nghe thoảng mùi cháo thơm dạo qua mũi…mình chào ông xe ôm “thổ địa” ở đây, ổng cũng chào mình bằng một câu muôn thưở “xecủa cô mới vừa chạy”, rồi mình lại đứng ngó ngang ngó dọc..
Mấy chú xe ôm ăn cháo nhiều nhất.Ngồi vểnh râu trên yên xe, chân co lên phoọc-ba-ga, vuốt một câu điệu nghệ qua vai “cho tô cháo nhe” là lát sau đã phấn khởi cầm tô chóp chép. Làm nghề này ăn cháo rất có lợi, không có khách thì nhẩn nha từng muỗng vừa ăn vừa ngắm cảnh hay tia mắt bắt khách, chứ chừng có khách sà tới là làm cái “sột”, quăng đại cái tô lên bất cứ cái bàn nào tiền về trả sau, tay quẹt vô đít quần một cái là đã sẵn sàng lên ga phục vụ … Tới chừng xe búyt của mình trờ tới, mình thấy cái liếc mắt đầy chê trách của bà cháo, kiểu như “sáng sớm dòm người ta ăn mà không dám ăn” hehehe
Hôm sau nữa là một cú liếc mắt thương hại “chắc con nhỏ hem có tiền” kakaka… mình đâu có nhìn chằm chằm mà cũng bị bắt bài nữa, nghe thấy tiếng chồng bà cháo tính tiền hơi to “10 ngàn một tô” với chị bán trái cây ngồi hơi gần… mình quay qua ông xe ôm cười (chứ hổng lẽ tự nhiên cười một mình), ổng rất lịch sự cười trả lễ một hồi rồi mới hỏi ”chiện gì?” hahaha… mình thì thầm “con thích ăn cháo mà thấy bả bốc tay ghê quá” May ghê, ổng chưa kịp trả lời thì xe buýt tới...
Hôm sau khi đi ngang, bà cháo cười cười cầm một cây gắp láng keng lên bóp “cạch cạch cạch” … mình cũng cười lại nhưng vẫn đến chờ cạnh ông xe ôm. Đến lúc đông khách, bà cháo lại quăng cây gắp cái keng lên nóc tủ, và bàn tay điệu nghệ lại múa may trên chồng tô… may hôm ấy khách đông quá mức nên bà không liếc mình cái nào, ha…
Rồi mình đi xe buýt mãi thành quen,đến nỗi mình có đủ thứ để nhìn khỏi cần nhìn cộng đồng ăn cháo nữa. Mỗi ngày ít nhất đợi xe buýt 10p, nhiều là nửa tiếng. Hễ đợi 10p thì xe chạy 20km/h (hai mươi kilômét một giờ nha, dòm đồng hồ đàng hoàng) và mình đến công ty vừa chớm.Hôm nào đợi nửa tiếng thì xe chạy cỡ xì tai công thức một, mình đến công ty cũng vừa chớm… nói chung xe buýt chưa bao giờ làm mình trễ giờ làm, chỉ có xì tai đọc sách trên xe có hơi khác nhau một chút… mình yêu xe buýt hehehe
Cho đến một ngày, tự nhiên thấy nhột nhột như có ai nhìn mình. Dạo này mình đã có chỗ ngồi quen ở cái bàn bán nước gần ông xe ôm, có thể ngồi chờ không cần mua gì cũng được, nhưng lâu lâu hay bị hỏi“muốn uống gì hông” Uống cũng được không cũng xong, sẵn tiện đọc sách luôn, nếu xe buýt tới thì đã có người thông báo trước chừng …20 mét… bình thường không có ai ngồi đọc sách ở chỗ chờ xe buýt cả, nên đương nhiên mình hay bị nhìn, nhưng cái nhìn này quyết liệt tới mức mình cảm thấy luôn á. Ngẩng lên, y như rằng bà cháo đang dòm lom lom
Hôm nay xe cháo ế chỏng chơ, nên bà cháo rảnh tay và rảnh miệng nên dòm lại mình trả thù hay sao… mình cười một phát rồi cúi xuống đọc tiếp, nhưng mà bả cứ nhìn hoài nhột quá. Gấp sách lại, tới luôn.. dù gì đã chờ xe buýt hơn 10p rồi, kiểu này là phải chừng 20p nữa nó mới tới...
Thấy mình tới, bà cháo cười toe lại cầm cây gắp lên “cạch cạch” làm không nín được cười… ở đây dịch vụ khách hàng còn hơn cả mấy công ty bự chảng nữa.Mình đứng kế bên bà cháo biểu gắp cái này gắp cái kia, khi xong cái tô thơm lừng hoa hòe hoa sói đủ thứ hành ớt thì…đùng, xe buýt tới.
Chỉ kịp trả tiền và phóng lên xe.
Hôm sau, đi sớm, cười khì khi thấy lại vuột một chiếc xe buýt, nhưng không sao vì hôm nay mình định ăn tô cháo hụt hôm qua, vậy mà cũng vừa mới múc xong thằng xe buýt lại làm cái đùng… nó trờ tới...
Chỉ kịp trả tiền và phóng lên xe.
Vài lần trả tiền mà hụt ăn, bà cháo dường như cũng ái ngại, cứ đòi múc vô hộp cho mình mang đi… ai lại ăn cháo trên xe buýt chứ, nó tưng đùng đùng như khỉ giật kinh phong… vậy mà một hôm mình cũng đã thử, hehehe, cháo vừa nóng phỏng lưỡi, vừa phải canh bưng cái hộp làm sao cho nó không đổ… chính lúc đó mình nhận ra, cứ hễ ngày nào gọi cháo ăn hay thậm chí chỉ là cười với bà bán cháo phát là ngày đó xe buýt tới liền, làm như mọi ông lái xe là kẻ thù truyền kiếp của bà bán cháo vậy hehehe
Bây giờ, sáng nào mình cũng đủng đỉnh ra bến xe buýt, đi ngang xe cháo cười một phát, rồi thủng thẳng leo ngay lên xe…ngày nào cũng như ngày nào…nhưng mình yêu bà bán cháo nhiều hơn xe buýt, dù mình hông có thời gian ăn cháo nữa, bả cũng dzục mất cái cây gắp luôn dzồi..
No comments:
Post a Comment