Chiều thứ bảy lang thang một mình từ bến xe buýt về nhà, ngồi ăn bánh xèo thì gặp cô này. Bây giờ chẳng khi nào mua số nữa vì chẳng bao giờ trúng, nhưng nếu bị cám dỗ chẳng hạn, bởi một trong những quán như quán bánh xèo này - bánh nho nhỏ đổ cháy cạnh, vòng ngoài cong vút lên ôm lấy cái nhân đậu xanh có con tôm be bé chính giữa- khả năng phải lập lại điệp khúc "con không chơi vé số" phải đến dăm lần...
Mình mời cô ngồi ăn chơi mấy cái bánh khọt mà cô gọi là bánh căn, khi cô chỉ cười cái cười nhăn tít mắt khi mình không mua vé. Có nhiều người khi nhận lời từ chối hay tỏ ra thiểu não thấy tội nghiệp, nhiều khi chẳng biết thế nào. Có khi ăn món gì đó giá có dăm chục ngàn, lại mua mỗi người một tờ vé số thì cuối bữa, dám tiền số nhiều hơn cả tiền ăn.
Hơi ngần ngại nhưng rồi cô cũng ngồi khi mình nói "cô ăn thử đi, khác với bánh căn ở quê nhiều lắm". Có lẽ cái từ "ở quê" mới khiến cô ngồi, chứ nghe giọng nói thì mình đã biết rằng còn xa thì hai người mới gọi là cùng quê.
Đã ngồi chung bàn thì phải chuyện vãn, cái thói dzô dziên tự nhiên của mình không kềm được, mình hỏi "cô đi bụi vầy chứ chú ở đâu" "Ổng đi cả bảy năm nay rồi",cái cười có chút xíu rơm rớm trong mắt. Cái từ chết được né đi cứ như là chú sẽ quay lại một ngày nào đó vậy...
Nhưng khi kể về con thì giọng cô khác..mới đầu cô nói có 1 đứa con, nhưng nó cũng khổ lắm! Rồi chắc thấy vẻ mặt ngỡ ngàng của mình, cô chữa "có 1 đứa con trai à, mà nó khổ lắm, lại ở xa nữa". Lý do khổ và xa dường như chấp nhận được (?) cho một đứa con trai để mẹ già hơn 70 đi bán vé số nơi đất lạ. Còn chừng ...6 đứa con gái nữa, mà tụi nó cũng khổ lắm cô à!
Mỗi đứa con có từ 1 đến 3 đứa con nữa, vị chi cô cũng có chừng chục đứa cháu. Sao cô không ở nhà coi cháu cho mấy anh chị đi làm, ngày ăn ba bữa có nhiêu đâu, cô thở dài:"Có nghe nó nói gì đâu, nó cứ im im vậy thôi... hồi bị sỏi mật ốm gần chết cũng hổng nghe nó nói lo cho mẹ thế nào.... nên cũng không dám hỏi"
Không dám hỏi đó nha! Đẻ chừng 11-12 người con, tới giờ này còn 7 đứa, mà không dám hỏi con coi lúc tuổi già sức yếu rồi con có lo cho mẹ không?
Chắc mấy người con (mà người lớn nhất cũng 50 tuổi rồi) hông có ai chơi facebook và không theo trào lưu gởi những lời có cánh cho mẹ lên...facebook ngày của mẹ vừa qua.
P/s: Một ngày bán trăm tờ vé số được 100 ngàn, chủ bao cơm trưa cơm chiều và cho nước uống, tối về có chỗ trải miếng chiếu nằm ngủ. Nếu bán dưới 80 tờ thì phải chịu 20 ngàn tiền cơm...
"Bây giờ sợ lắm, nên bán tới chừng 10g là về nhà rồi...về mệt là ngủ thôi chứ cũng hỏng có xem tivi gì nổi." Vậy mà ngồi tám với bà già bán bánh khọt như vầy tới quên cả dĩa bánh..
No comments:
Post a Comment