Friday 4 June 2021

Ganh tị

 Xưa hay có chuyện thần giao cách cảm. Hễ bị cảm là anh trai biết liền, kêu về tao ăn cháo.

Khoái, lết xuống tới bình chánh luôn. Nghĩ bụng ngồi võng đu đưa tám chuyện, có cháo mang tận nơi kèm gà xé kèm nhiều da nhai sựt sựt, bỏ chút ớt cay xè, ăn hết tô là hết cảm.



Lết tới nơi, cái võng bị búp bê bé bỏng của ổng chiếm mất. Nó còn to gấp rưỡi mình ngồi cái võng xệ bằng bụng con lợn mán dân tộc. Cháo bò cho bổ, hem có gà, vì ăn gà sợ mập má ơi. Ớt cũng hok có, vì ớt nổi mụn. Nó ăn một tô đầy ú, mình vét cái chỗ cháo cháy đít nồi....


Ổng cười như đười ươi : hai đứa bay thần giao cách cảm hay sao, bịnh cũng cùng lúc. 

Tối anh nó đón về, để đống chén cho mình rửa. Quăng cái tô ra vườn luôn, khóc tu tu như chưa bao giờ khóc, nói tại sao bịnh mà bên trọng bên khinh. 

Số khổ, luôn luôn bị xếp sau người khác.

Ổng tỉnh bơ : nó nhỏ hơn ưu tiên. Mà nó bịnh có ngày thôi, tao cho mày bịnh cả tuần bù. 😆

Giờ nó xếp áo theo người, tui bịnh ko cần nhường ai nữa cả.

Nhưng chỉ còn có thể xếp áo đi ăn chực, người nấu cháo nay phiêu du chốn nào....

No comments:

Post a Comment