Lào là đất nước Triệu Voi, vì thế những chuyến đi bụi Lào không thể thiếu một cái thú rất đặc trưng của du lịch nơi đây: cưỡi voi. Thế nhưng khi nhìn cách mà người ta đối xử với loài vật khổng lồ này thì quả không chịu được. Và những con vật cũng có cách phản ứng riêng của chúng, vẫn phục tùng nhưng quyết liệt, nó lủi vào bụi, nó quơ vòi cuốn lá vào mồm mặc cho mahout quất gậy, như muốn nói tui mệt và đói lắm, và rồi...nó KHÓC..
Chuyện về mấy con voi mình viết trong chuyến đi bụi Lào tháng 1/2013, trên đường đi đến Hang PakOu trên Luang Prabang, hai anh em nhà mình ghé vào một trại voi, chẳng nhớ trại gì vì nhiều trại lắm
Trại chỉ có 4 con voi thôi, lúc ghé lại thì bọn chúng vừa xong một cuốc, có 3 con voi to và một con voi nhỏ. Một con voi chở được 3 người ngồi trên bành, một người ngồi trên cổ, mỗi người hết 150lak (450K tiền Việt), vậy một cuốc nó đi 1 tiếng đồng hồ là biết trại voi kiếm được nhiêu tiền hén? Ngoài ra họ còn để một cái sạp đầy chuối, mía vv cho dân du lịch MUA cho voi của họ ăn. Lúc này con voi nhỏ nhất đứng tách ra,mình mon men đến làm quen..nó không thèm đoái hoài gì đến hết,chỉ nhăm nhăm ăn mấy thân cây chuối...
Được một lúc thì cả đàn lại phải đi một cuốc khác, lúc này có mấy đoàn đến nơi, và vì họ đông nên xí hết mấy con to khỏe. Họ dành luôn con voi nhỏ nhứt cho mình, vì mình chỉ cưỡi có một mình và cũng đã chơi với nó một lúc rồi. Nó mệt dữ lắm rồi nên dù bị mahout la hét thế nào, nó chẳng thèm để ý mà cứ lo kiếm đồ ăn thôi. Lúc này vẫn chưa để ý lắm nên còn tí ta tí tởn...
Nhưng ra khỏi trại rồi là nó lủi ngay vào bụi cây, quơ một nắm lá bự bỏ vào mồm, mặc cho tim mình tuột cha nó đi đâu mất... cái bụi cây nó nằm dưới cái rãnh bên vệ đường và cách mặt đường tới hơn nửa thước, nó lủi hai chân trước xuống rãnh, hai chân sau vẫn chỏng trên đường, rồi cứ thế chổng mông mà vặt lá... mình ngồi trên lưng nó cũng chổng lên tương xứng, nếu cái bàng voi không có thanh ngang chắn thì mình cũng đã bay đẹp vào bụi cây
Lúc này ku mahout liên tục la hét và kéo nó đi, nó thì cứ trì hoãn lại, hai tai ve vẩy ra cái điều ông đây cóc thèm nghe
Cuối cùng, bị la hét và đập gậy quá, nó quyết định ngoảy đít quay về trại, vừa đi vừa khịt mũi phì phì,đường lớn không thèm đi, băng qua một cái ao nhỏ cạn nước bên đường, lòng ao sâu chừng 1m...ngồi trên lưng nó vừa bị xóc như điên vừa đau tim gần chết... Về xong đút mía cho nó ăn mà nó còn ngúng nga ngúng nguẩy
Mãi một lúc vừa đút mía vừa nói chuyện (hehe, chơi tiếng Việt luôn), nó mới chịu để cho mình vuốt ve và rồi mình thấy từng giọt nước mắt trắng đục to bằng hạt bắp lăn ra từ con mắt đỏ hoe... Anh mình bảo thôi cho nó ăn thôi rồi về, nó mệt lắm rồi.....!
THỀ KHÔNG BAO GIỜ ĐI CƯỠI VOI NỮA!
No comments:
Post a Comment