Có tí ti thôi, cái khúc đường bụi bặm từ văn phòng đến quán
café quen, đếm thì chừng dăm chục bước chân nhưng đủ để cái nắng hanh Sài gòn gặm gặm trên da thực là khó chịu… bây giờ mình hết cười cô Hoàng Yến, ngày nào cũng đi chung chừng dăm chục bước chân đó mà nào khăn trùm, dù lọng, rồi thêm cả một cái áo khoác bự, dày cui..
Quán nhỏ nhiều bàn khách đông đúc, nhưng vì ba đứa tò tò đến từ cái thưở quán vắng tẻo tèo teo,
nên bây giờ ngày nào cũng có cái biển nhỏ “bàn đặt từ 12g”- một chút xíu chiều chuộng dễ thương mà hiếm khi
thấy ở mấy cái quán lớn… bây giờ mà không có cái biển đó, là có ngày không có chỗ ngồi
Giá
sách trên tường đã khiêm tốn lại còn sắp xếp lộn xộn chẳng ngược chẳng xuôi, những hôm cô chủ đi vắng là cơm trễ, thể nào mình cũng nhón một cuốn …chờ cơm, đôi khi cô Hoàng Yến không nhón cuốn nào mình cũng chớp một cuốn để đó rồi nói chuyện… có cô Minh Thi ngày nào cũng đi chung, nhưng mà cổ ít nói và ít đọc, và lần nào cổ đọc cuốn gì thì y như rằng…cuốn đó buồn nẫu ruột hahaha)
Có nhiều thế giới khác nhau ở cái không gian nho nhỏ, hơi tăm tối và yên tĩnh đó… ở đó mình đọc chuyện tình yêu của hai con mèo (quỷ sứ, cả ba đứa đọc đều hem thích cái kết cuối cùng của truyện, mèo mà cũng tàn nhẫn gớm, cất công theo
dấu tìm lại người yêu cũ mà lại mang
theo…người yêu mới chứ), có chuyện viết cho con nít mà người lớn đọc cũng … hết hồn, có chuyện viết cho người quá lớn mà người chưa …lớn hết cũng muốn rớt nước mắt…
… và có chuyện đọc được vài chục trang thì bỏ, vì nó dài dòng, luộm thuộm mà nhiều lý sự, mà lý sự cũng dài dòng, luộm thuộm đọc thấy ghét…nhưng nếu đó là cuốn sách mà cô Hoàng Yến thích, đến cái đoạn hay hoặc mắc cười, thể nào cổ cũng đọc cho mình nghe…
Giờ, trưa nào mình cũng đi bụi… :)
No comments:
Post a Comment