Một ngày đẹp trời, ông anh bỗng nổi hứng rủ mình đi đến một nơi “bị cả thế giới lãng quên”, hehe mình nói rằng làm gì còn chỗ nào như thế…nhưng chợt nhớ một anh bạn đồng nghiệp vừa trở về với lời xuýt xoa: đẹp, rất đẹp, nên đi một lần…
Vậy là đặt vé đi…Lào. Mà...đi bụi á!
Hmmm, mình quên đi ẩn ý của anh chàng, cả thế giới lãng quên mà ảnh hông có quên…thành ra cuối cùng chỉ dám đặt một vé cho chuyến đi. Cái tính đỏng đảnh quân tử này mở đầu cho hàng loạt chuyện không lường trước được cho chuyến hành trình tưởng như êm ả và đầy hưởng thụ này…
Cáu tiết với viễn cảnh thiên lý độc hành, mình ráo riết tìm bạn đồng hành cho lão ấy biết tay, nhưng than ôi qua nhiều cố gắng, mình vẫn bay đến Lào mình ên, với niềm tin tha thiết ngây thơ rằng chốn ấy vẫn còn là nơi bị lãng quên của thế giới, chỉ mới là thiên đường của những kẻ buôn gỗ lậu, rằng người Lào thật thà như đếm và vân vân...
Ba tiếng vừa bay vừa nghỉ từ HCM đến Viêng Chăn, xứ Lào đón mình bằng hình ảnh bình dị của một sân bay nho nhỏ, nhưng những nhân viên của nó thì tuyệt vời.
No comments:
Post a Comment