Chương 17 Hôm qua ai xem tôi là thỏ?
Cả đêm tăng ca.
Nghe lão Hàn ho khan một
tiếng, Kỳ Minh rót một ly nước đưa qua cho ông: “Nghỉ một chút đi lão Hàn.”
Cả đêm tăng ca.
Nghe lão Hàn ho khan một
tiếng, Kỳ Minh rót một ly nước đưa qua cho ông: “Nghỉ một chút đi lão Hàn.”
Trên xe, La Gia Nam lại cố gắng cạy miệng Kỳ Minh để tìm hiểu về vết sẹo kia. Nhưng anh lại không muốn nhớ lại đoạn hồi ức như cơn ác mộng đó nên hắn đành thôi. La Gia Nam không có kinh nghiệm giao tiếp với ‘nạn nhân’ còn sống sót, bởi lẽ những nạn nhân đến tay Tổ trọng án đều đã tử vong rồi.
“Đây là ‘trong tủ lạnh cái gì cũng có’ của anh đó hả?”
Vừa mở tủ lạnh ra, La Gia Nam trưng ra biểu cảm như
mới đạp phân chó. Hắn nói hắn mua đồ ăn tối, Kỳ Minh nói trong tủ lạnh cái gì
cũng có. Ừ, có xoài, chanh, táo, chuối, bơ với cherry. Đúng kiểu dư xăng để mở
một sạp trái cây. Nhưng thịt đâu? Đồ ăn đâu?
Chương 14
“Vậy, cậu thế nào?” – Sam thấy rằng sếp cũ và cũng là bạn lâu năm của anh, John Mancini, đang cố gắng một cách chật vật để tỏ ra thoải mái.
- Anh quả thực rất yên lặng hôm nay – Mallory thò đầu qua cửa văn phòng Sam – Tôi còn không chắc anh có ở đây nữa đó.
Cố gắng đầu tiên của Sam là từ chối mấy cái banh kếp mà Trula đã phần cho anh, dù biết rằng vậy thì hơi vô lễ. Anh chẳng còn tâm trạng đâu mà ăn. Nhưng anh muốn gặp Emma Caldwell và tốt nhất là phải gặp cô liền. Vậy nên dù muốn đóng cánh cửa trước lại sau lưng và giúp Fiona mang hết mấy cái hộp ra xe cho cô, anh vẫn quay lưng đi vào nhà.
-
Bữa nay cậu
làm sao đó – Trula vừa nhìn anh vừa cố gắng mở lọ anh đào mà bà làm mứt vào đầu
mùa, nhưng không thành – Cái bà Fiona này như thế nào mà làm cậu lo lắng dữ vậy
Sam?
-
Lo lắng hả? –
Sam nhăn mặt – Có lo lắng gì đâu.