Thursday 1 October 2015

PHÙ PHIẾM

Cái tai của thằng Bo đã dần thành tai cáo, hễ mà ảnh nghe cái gì lạ lạ là ảnh ghi âm liền, và kiếm cách đem ra xài.
   
Nó hỏi ba nó sao ông có phây búc mà ba không có, ba nó trả lời phây búc phù phiếm lắm ba không thích. Con nhà người ta sẽ hỏi lại phù phiếm là gì, mà Bo không hỏi. Nó chạy qua anh, ra lịnh luôn: "Ông đừng chơi phây búc nữa, phây búc phù phiếm lắm"

CAFE QUẦN ĐÙI

Quán café cóc của anh, từ ngày có thằng Bo “phụ quán” bỗng chốc có nhiều khách hơn hẳn.

NHÂN CHI SƠ - TÍNH BỔN THIỆN

Ngoài nhà anh có vườn, trong vườn có đất, trong đất có con rết.

MUA CHIM 2

Nhà anh đã có lồng chim
Một con chim nhỏ màu tìm (tím) dễ thương
Một con chim lớn màu hường

chuyen-thuong-ngay

MUA CHIM

Chiều qua rước thằng Bo xong hai ông cháu lững thững đi chơi chợ, vì về sớm cũng hem biết làm gì. Góc chợ có nhà bán chim mới mở, chim kêu líu lo. Tự nhiên Bo đứng lại, ngó nghiêng say mê, mắt sáng long lanh, môi xinh chúm chúm như muốn hót cùng chim. 
  
chuyen-thuong-ngay

CUỘC BỂ DÂU

Bo sắp lên lớp một. Cô giáo mấy bữa nay cũng gợi ý nhẹ nhàng rằng dù trường ở huyện ngoại thành xa nơi phố thị, nhưng các cô cũng cố cho kịp "mặt bằng chung", tức có lớp dạy viết chữ, tập đọc trước khi vô lớp một, thậm chí có thêm lớp tiếng Anh nữa. Mỗi lớp hết có năm chục ngàn.

PHIM SÉT

Bữa qua cả nhà ngồi gọt gừng chuẩn bị làm mứt tết, ku Bo thì ngồi một bên chơi đồ chơi của nó. Anh không biết làm mứt, tay chưn lóng ngóng vụng về nên anh ngồi...chơi ké ku Bo. 
   

XẤU MÀ CÒN ÁC

Tối qua tivi tự nhiên chiếu toàn phim hoạt hình, anh mở kênh HBO cho thằng Bo coi Lilo và Stich, chứ không nó coi hoài Tom èn Jerry cũng chán.

chuyen-cu-bo


Thursday 5 February 2015

LÉP NHƯ MÔNG CÁ LÓC

Mừng ngày phụ nữ Việt Nam, huyện có tổ chức văn nghệ quần chúng nên Bo được anh dẫn đi xem. Là một người đàn ông trẻ Bo khá háo hức tìm hiểu về phụ nữ, nhưng xem được chừng điệu múa và hai bài hát thì Bo chán, nên nó kéo tay anh đòi về. Nhưng về sớm thì mắc cỡ lắm, vì nhờ nét trẻ trung thanh tú của ku Bo và sự từng trải xếp lớp (nhăn da mặt) của anh nên hai ông cháu được ngồi hàng ghế đầu nên về là phải diễu qua hem biết là bao nhiêu hàng ghế phía dưới... vậy nên anh nói Bo phải kiên nhẫn.



LOANH QUANH TRONG XÓM (12): DỞ

Phần 12: Dở!

Sau buổi măm sáng, anh lững thững dắt cả hai đứa nó về nhà, cười mũi vô biết bao ánh nhìn ngạc nhiên lẫn cười cười lẫn đủ thứ trên con đường ăn uống. Chuyện, đâu phải ai dẫn thằng nhóc con đi ăn rồi cũng dẫn về thêm một cô gái đẹp đâu, mặc dù xét về hình thức thì chuyện này cũng chẳng đáng tự hào gì cho lắm: