Sau cái trận Tôn Tử còn chạy kia, bà ngoại thằng Bo chịu thua không ngăn cấm nữa. Sợ cấm quá tụi nó ôm nhau nhảy cầu thì mệt, dù cây cầu khỉ bắc qua con rạch sau nhà có mà nhảy ba năm cũng chưa ướt cẳng.
Nhưng bà buộc ba thằng Bo phải tự kiếm tiền, không được xài tiền má nó. Quà của con gái, dù chỉ là cái cột tóc, bà đem gom thùng rác hết.